Tại lớp 1 trường Trung học số 1
A : " Tôi nghe nói đàn anh Triệu Lâm mới chuyển trường đó, sáng nay tôi thấy bố anh ta đến trường rút hồ sơ ..."
B : " Vậy sao ? Đang năm cuối lại chuyển trường, anh ta nghĩ gì vậy chứ"
B : " Tôi lại nghe nói do anh ta đắc tội người kia nên mới vậy "
C : " Ai vậy ? "
B : " Trương Lăng Hách "
C : " Nhà họ Trương có thể chèn ép được nhà họ Triệu sao ? "
B : " Có thể đó, đã xảy ra còn gì "
.....
Lớp trưởng : " E hèm, mấy cậu không lo kiểm tra bài tập mà nói chuyện linh tinh gì đó "
A : " Lớp trưởng, chúng tôi không có nói linh tinh nha "
B,C : " Đúng đúng "
Vũ Ca nghe ồn ào ở phía trên hơi tò mò, đến chỗ đám người đang buôn chuyện nghe ngóng : " Mấy cậu đang nói gì vậy ?"
A : " Là chuyện của đàn anh Triệu Lâm á "
B : " Tôi còn nghe bố tôi kể, nhà họ Triệu mới tuần trước còn tổ chức tiệc kỉ niệm mà giờ đang rất căng thẳng, ai cũng muốn hủy hợp tác, nhà tôi cũng là một trong số đó đó "
Vũ Ca tò mò hỏi : " Ý cậu là ai lại có sức ảnh hưởng như vậy ? "
C : " Còn ai nữa chứ, chính là Trương Thị ở phía Bắc đó "
Vũ Ca : " Ohhhhhhhh "
A : " Cậu còn biết gì nữa ? "
B : " Bố tôi bảo cái hôm nhà Triệu tổ chức tiệc, đàn anh Triệu Lâm có nhốt một Omega với một đám Alpha, danh tính O đó là ai thì không ai biết, chỉ biết là Trương Lăng Hách tới đó cứu Omega đó ra "
C : " Chết tiệt, anh ta dám làm vậy với Omega, bộ anh ta bị điên rồi sao ? Cái này vào tù như chơi đó "
B : " Chuyện này được giấu kín bên phía truyền thông với không có bằng chứng nên anh ta không sao hết
Chỉ có điều Trương Lăng Hách lại không để yên cho anh ta được, haha đáng đời "
Lớp trưởng : " Được rồi, vào lớp rồi..các cậu mau về chỗ ngồi hết đi "
A : " Tuân lệnh lớp trưởng đại nhân ".
......
Mọi người đều đã về chỗ ngồi đâu vào đó, Vũ Ca ngồi hóng chuyện nãy giờ trong lòng dâng lên xúc động muốn đánh cái tên Triệu Lâm kia, cũng rất cảm thán cái người đang ôm mặt vô sách vở kia.
Vũ Ca đi đến chỗ của Trương Lăng Hách, kéo ghế của Trạch Tiêu Văn ra ngồi xuống nhìn anh cười cười :
" Này, cậu giấu kĩ thật đó...Omega đó là ai vậy ? "
" Omega nào ? "- Lăng Hách nhìn sang
Vũ Ca cũng đoán được anh sẽ hỏi vậy : " Đến lúc này mà cậu còn giấu, chúng tôi đều biết hết cả rồi "
Trên mặt anh có chút biến đổi nhẹ :
" Biết gì ? "
Vũ Ca nói tiếp : " Biết cậu làm anh hùng cứu mỹ nhân, một Omega yếu đuối bị rơi vào hang sói, anh hùng đó vừa lúc tới kịp cứu em ấy ra ...ahaha.. "
" Nhảm vừa thôi ". Lăng Hách không thèm nói chuyện với cậu ta nữa, ánh mắt lại lạnh thêm một phần.
Vũ Ca vốn hơi sợ anh rồi, nhìn ánh mắt lạnh băng đó có chút sởn gai óc, lần này biết đã đụng nhầm người rồi : " Ấy, giận rồi à, được rồi tôi không chọc cậu nữa ha.. ", thấy Tiêu Văn vừa tới lớp như cọng rơm cứu mạng liền đánh trống lảng sang chuyện khác :
" ah, Tiêu Văn tới rồi à ".
Hôm qua Trạch Tiêu Văn chơi game đến khuya, sáng lại đi học sớm, mắt cứ muốn dính chặt, vừa tới lớp thì nghe Vũ Ca lải nhải, có hơi quạu :
" Không thấy sao còn hỏi "
Vũ Ca : " Hai cậu hôm nay bị làm sao thế, cơ mà mày biết chuyện gì chưa, Trương Lăng Hách có người trong lòng rồi đó"
Thoát một cái liền tỉnh, Tiêu Văn dè đặt hỏi : " Cái gì cơ ? Mày nói người đó là ai ? "
" Ài, cái này thì tao không biết ", Vũ Ca lắc đầu
Tiêu Văn thở phào nhẹ nhõm : " Được rồi nói xong thì về chỗ của mình đi "
" Mấy cậu là đồ vô lương tâm ", Vũ Ca tiếp tục đi chỗ khác tám chuyện, không thèm nói chuyện với hai người các cậu nữa.
Trạch Tiêu Văn thấp giọng hỏi nhỏ Trương Lăng Hách : " Chuyện hôm đó anh xử lý thế nào rồi ? "
Anh nhìn qua nói : " Em yên tâm, mọi thứ đều ổn thoả, chỉ có điều Triệu Lâm không nói ai là người báo tin cho hắn biết "
Trạch Tiêu Văn xoa xoa thái dương :
" Chuyện em là Omega nhiều người biết đến vậy sao ? "
" Những người khác anh đã bịt miệng rồi, đừng lo ", đứa nhỏ của anh lại lo lắng không yên rồi, anh không muốn để Tiêu Văn gặp bất kỳ một rắc rối nào khác nữa, những ai động vào em ấy đều sẽ không được yên.
Tiêu Văn gật đầu : " Ừm. Chuyện này để một thời gian nữa vậy, em cũng không phải không có ý định công khai"
" Em nói thật sao?", anh khá bất ngờ.
Trạch Tiêu Văn giọng đầy tự tin mà tuyên bố : " Tất nhiên rồi, em không thể để bạn trai em không có danh phận như vậy được...có phải có một người bạn trai như em rất tốt đúng không "
Anh cong môi cười : " Đúng lắm. Tất cả đều nghe em ".
_______________
Hai người giờ đã là người yêu của nhau rồi, Tiêu Văn mệt phải giấu giếm gia đình nên nói hẳn cho bố mẹ biết luôn, cứ tưởng sau khi biết thì bố mẹ sẽ quản chặt không cho cậu với anh quá thân mật, nhưng không sai rồi, bố mẹ cậu cứ như tống được thằng con ra khỏi nhà vậy rất vui mừng nhốt hai đứa lại một chỗ, còn Trương Lăng Hách thì danh chính ngôn thuận mà qua nhà cậu ăn ké, thậm chí mẹ cậu còn khuyên bảo anh dọn qua nhà mình ở luôn, để tiện giúp đỡ Văn Văn học hành ? . Mẹ Trạch thương Lăng Hách còn hơn cậu nữa, Tiêu Văn bé bỏng cảm thấy hơi tủi thân .
Trong bữa ăn, Tiêu Văn cứ liếc xéo người bên cạnh, rồi lại nhìn mẹ cứ gấp đồ ăn liên tục cho anh mà bực bội : " Anh cứ ăn chực nhà em như vậy không biết ngại sao ?"
Trương Lăng Hách rất tỉnh bơ trả lời : " Em qua nhà anh ăn bù lại là được.. "
Cạn lời! : " Anh...anh được lắm, tối nay em không cho anh vào phòng đâu nhé", cậu nói xong thì bỏ bát đũa chạy nhanh lên phòng đóng cửa ' Ầm '.
Mẹ Trạch lắc lắc đầu : " Cháu xem, lớn rồi mà tính cách như trẻ con "
Nhắc đến Tiêu Văn là anh không khỏi mỉm cười : " Cháu thấy dễ thương lắm ạ ", nụ cười ấy chứa biết bao nhiêu ôn nhu, người ở ngoài nhìn vào ắt sẽ hiểu. Nhìn hai đứa nhỏ thích nhau mà lòng mẹ Trạch suиɠ sướиɠ : " Văn Văn có được một người bạn trai như cháu dì cũng yên tâm rồi "
Lăng Hách lễ phép : " Dì đừng lo, cháu nhất định sẽ không để em ấy chịu khổ"
" Được rồi, tụi nhỏ yêu nhau bà xen vô cái gì ", bố Trạch sợ anh khó xử liền lên tiếng cắt ngang,
Bà đưa ánh mắt sắc bén nhìn bố Trạch : " Ông thì biết cái gì chứ, con trai tôi sao tôi không lo được..".
Mẹ Trạch chợt nhớ ra gì đó : " À đúng rồi, chút nữa dì với chú đi ra ngoài có việc, cháu ở đây chơi với thằng bé một chút nhé, nó sợ ở nhà một mình vào ban đêm, dì không an tâm cho lắm".
Lần đầu nghe chính miệng mẹ cậu bán đứng con trai, Lăng Hách có chút ngỡ ngàng :" Vâng, dì với chú cứ đi đi ạ, Tiêu Văn có cháu bên cạnh rồi "...
Được một lời đảm bảo của anh, bố mẹ Trạch cũng an tâm rời khỏi nhà, trước khi đi bà có dặn anh một câu : " Thằng bé không chịu được tối nên cháu đừng tắt đèn phòng của nó nhé ".
Ngày hôm nay anh biết nhiều thứ khá mới mẻ, trong lòng lại vui vẻ, anh bước nhanh lên phòng Tiêu Văn gõ cửa : " Văn Văn, mở cửa cho anh " .
" Không mở ", tiếng Tiêu Văn vọng ra.
Anh bất đắc dĩ thở dài : " Đừng bướng nữa, mẹ em dặn anh ở nhà trông em đó "
" Anh xem em là con nít ba tuổi hả, bố mẹ không có nhà thì nhờ người khác bảo mẫu sao ", cậu đang dỗi anh nhiều chút, phải cho anh ăn ngược cậu mới vừa lòng.
Biết đứa nhỏ thích ra vẻ, anh cũng ngại vạch trần : " Được được em không phải con nít, là anh hồ đồ được chưa, giờ mở cửa cho anh có được không ? "
Âm thanh lại vọng ra : " Em không mở ", " Anh về đi, em không cần "
" Vậy được, là em nói đó nhé, chút nữa đừng có mà hối hận "
" Xí, em có gì mà phải hối hận cơ chứ"
" Anh về đó nhé "
" Về thật đó "
" Không tiễn "
..............
Dây dưa một hồi, Tiêu Văn không còn ngửi thấy mùi tuyết tùng của anh nữa, đi thật rồi, cậu hơi đắt ý trong lòng, bụng định rủ bạn bè chơi game. Ngày mai là cuối tuần cậu có thể ngủ nướng , Trạch Tiêu Văn không ngại chơi game cả đêm.
Không lâu sau đó, kế hoạch chơi game cả đêm của cậu lại thất bại, game hôm nay bảo trì, đồng nghĩa với việc là cậu phải tự kỉ nghịch điện thoại một mình.
.......
Dự báo thời tiết đưa tin hôm nay sẽ có mưa, chưa tới 9h mưa đã bắt đầu tí tách sau đó mưa to dần, to đến mức làm Tiêu Văn không ngủ được.
Đúng như lời mẹ Trạch nói là cậu có hơi sợ ở một mình, trong căn nhà rộng như thế này chỉ có mỗi cậu mà thôi, Tiêu Văn có hơi hối hận lúc nãy đuổi Lăng Hách về , cậu có suy nghĩ là gọi anh sang đây nhưng vì quá mất mặt nên thôi, ráng chịu nốt đêm nay, cố gắng ngủ là được.
Đang mơ màng thì sét đánh một cái rất kêu, Tiêu Văn giật mình tỉnh dậy kéo chăn trùm đầu " Đáng ghét, cả ông trời cũng không thương mình ".
Không biết trôi qua bao lâu rồi nhưng mưa vẫn không chịu ngừng, sét vẫn cứ tiếp tục giáng xuống. Âm thanh to như vậy cậu có hơi sợ, trời cũng lạnh hơn rất nhiều, người cậu run hết cả lên, thật sự muốn vả miệng lúc nãy không cho anh ở lại. Sau một hồi suy nghĩ, Tiêu Văn quyết định sẽ nhắn tin cho anh, nhưng điện thoại hết pin rồi : " Xui dữ vậy, không biết dây sạc để ở đâu nữa " , cậu nhìn quanh xác định sợi trắng trắng đang nằm trơ trọi ở cạnh tủ, cậu vén chăn ngồi dậy đi tới hướng đó.
Vừa đi được vài bước thì sét đánh tiếp tục đánh xuống, căn nhà lập tức tối thui. Từ nhỏ cậu đã rất sợ bóng tối nên lúc ngủ khi nào cũng phải bật đèn sáng, như thế cậu mới có cảm giác an toàn. Bóng tối bao phủ cậu không hề thấy gì hết, trong không khí chỉ xót lại mùi đào tươi đáng thương của mình, thị giác bị lấy mất, trong lòng Tiêu Văn bây giờ rất hoảng loạn, mặt cậu tái đi.
Tiêu Văn khó khăn bước đi, tìm kiếm chỗ dựa nhưng xung quanh đều rất trong, có vẻ nãy giờ cậu chưa hề rời khỏi chỗ này, chân nhũn hết cả lên, theo cảm tính mà mò đường về giường, Tiêu Văn leo lên lui về phía đầu giường ngồi dựa ở đó.
Một ánh sáng cũng không có, nhà chỉ có mình cậu, điện thoại lại hết pin không có cách nào liên lạc được với anh, cậu thật sự rất sợ, nước mắt không nhịn được mà từng giọt rơi xuống vừa sợ vừa tủi thân, môi run rẩy : " Mình bảo đi là đi thật sao ". Tiêu Văn cắn chặt môi kiềm chế không cho mình yếu đuối như vậy, nhưng có vẻ nó không nghe lời cậu lắm, tiếng sét lại vang lên, Tiêu Văn che hai tai lại, chân gấp lên dán trước ngực cuộn người lại một chỗ khóc nấc lên : " Sao vậy chứ, mình từ khi nào lại thích khóc như vậy ... em hối hận rồi..anh mau tới đây đi..em sợ..sợ lắm", lúc này cậu cảm nhận được mùi gỗ tuyết tùng quen được càng lúc càng gần,
' cốc cốc cốc '
" Văn Văn, em có trong đó không ".
" Lăng Hách, em ở đây ", cậu thều thào rất nhỏ, ngay cả sức nói cũng không có.
Lăng Hách không nghe cậu trả lời trong lòng rất lo lắng, anh đập cửa liên tục " Em trong đó đúng không ? " ,
" Mau mở cửa cho anh ", " Văn Văn "
" Em không mở thì anh phá cửa đó nhé "
Anh vừa dứt lời thì cửa phòng được vặn mở, cơ thể bé nhỏ đáng thương kia ôm chặt lấy anh, nhỏ giọng trách móc : " Sao anh bây giờ mới đến vậy chứ ".
Nghe giọng khàn khàn của Tiêu Văn anh rất xót : " Anh xin lỗi, là anh không đúng, anh nên đến sớm hơn, để em phải sợ rồi, anh không đi đâu hết, anh ở đây rồi ". Anh bế cậu vào lại phòng, điện bị cúp tạm thời máy sưởi cũng không thể hoạt động, Lăng Hách ôm em vào lòng bọc chăn kín lại :
" Sao không gọi cho anh ? "
Tiêu Văn thút thít : " Điên thoại hết pin, em không gọi cho anh được, em sợ lắm đó ..hức"
Lăng Hách ôm chặt em vào lòng : " Đừng khóc, anh sẽ đau đó, lần sau anh không đi như vậy nữa, dù em có đuổi đánh anh cũng không rời nửa bước, có được không ? ".
Anh phải dỗ em suốt một buổi cuối cùng cậu cũng ngủ, cho tới khi điện được sửa cũng đã qua ngày mới, bấy giờ anh mới yên tâm, anh nhìn gương mặt cậu một lát rồi hôn lên khoé mắt ửng đỏ thở dài : " Mình phải làm sao với em ấy đây ".