Hướng Dẫn Số phận người nông dân qua nhân vật lão Hạc - Lớp.VN

Thủ Thuật Hướng dẫn Số phận người nông dân qua nhân vật lão Hạc 2022

Bùi Văn Đạt đang tìm kiếm từ khóa Số phận người nông dân qua nhân vật lão Hạc được Update vào lúc : 2022-05-01 03:25:08 . Với phương châm chia sẻ Mẹo Hướng dẫn trong nội dung bài viết một cách Chi Tiết Mới Nhất. Nếu sau khi Read nội dung bài viết vẫn ko hiểu thì hoàn toàn có thể lại Comments ở cuối bài để Mình lý giải và hướng dẫn lại nha.

Đề bài: Phân tích quan điểm người nông dân của Nam Cao qua truyện ngắn Lão Hạc?

Nội dung chính
    Bài mẫu số 2: Phân tích quan điểm người nông dân của Nam Cao qua truyện ngắn Lão Hạc?Bài mẫu số 3: Phân tích quan điểm người nông dân của Nam Cao qua truyện ngắn Lão Hạc?

Bạn đang xem: Phân tích quan điểm người nông dân của Nam Cao qua truyện ngắn Lão Hạc?

3 bài văn mẫu Phân tích quan điểm người nông dân của Nam Cao qua truyện ngắn Lão Hạc?

1. Xuất phát từ quan điểm “Nghệ thuật vị nhân sinh”: Cách nhìn của nhà văn là quan điểm của một con người luôn thấu hiểu , đồng cảm với nỗi đau khổ của người khác . Nhà văn luôn thấu hiểu nỗi khổ về vật chất và tinh thầnh của người nông dân. Là người sống thân mật , gắn bó với người nông dân Nam Cao đã nhìn sâu hơn vào nỗi đau tinh thần của nhà văn.

2. Bằng cái nhìn yêu thương trân trọng, Nam Cao đã nhận ra vẻ đẹp tâm hồn đáng quý của lão Hạc trong môi trường tự nhiên thiên nhiên sống đời thường không phải giành cho con người.

a. Nhà văn nhận thấy từ thẳm sâu tâm hồn lão Hạc tấm lòng nhân hậu thật đáng quý

Nam Cao đã nhận ra tình cảm thân thiết máu thịt của con người dành riêng cho con người.

Nam Cao còn phát hiện ra nỗi ân hận cao thượng và đức tính trung thực của Lão Hạc qua việc bán con chó

Nhà văn càn nhận thấy ở người cha còm cõi xơ xác như lão Hạc tình yêu thương con sâu nặng

b. Với phương chấm cố tìm mà hiểu, Nam Cao đã phát hiện ra đằng sau vẻ ngoài xấu xí gàn dở của Lão Hạc là lòng tự trọng và nhân cách trong sạch của lão Hạc

Mở rộng: Có thể so sánh quan điểm trân trọng đối với người nông dân của Nam Cao và quan điểm có phần miệt thị, khinh bỉ người nông dân của Vũ Trọng Phụng. Trong tiểu thuyết Vỡ đê, Vũ Trọng Phụng tả người nông dân như những con người không còn ý thức không cảm xúc, coi họ như những bọn người xấu xa, đểu cáng. Thấy được cái nhìn của Nam Cao là cái nhìn tiến bộ và nhân đạo sâu sắc.

3. Là quan điểm có chiều sau tràn đầy sáng sủa tin tưởng.

Nam Cao nhìn người nông dân không phải bằng thứ tình cảm dửng dưng của kẻ trên hướng xuống dưới, càng không phải là hời hợt phiến diện.

Nam Cao luôn đào sâu, tìm tòi mày mò những ẩn khuất trong tâm hồn của lão Hạc, từ đó phát hiện ra nét trẻ đẹp đáng quý :Đó là cái nhìn đầy sáng sủa tin tưởng vào phẩm hạnh tốt đẹp của người nông dân.

Trước cách mạng, quá nhiều nhân vật của Nam cao đều bị thực trạng khuất phục, làm thay đổi nhân hình lẫn nhân tính. Vậy mà kì diệu thay thực trạng khắc nghiệt đã không khiến một lão Hạc lương thiện thay đổi được bản tính tốt đẹp …..

Lão đã bảo toàn nhân cách cao cả của tớ để tìm đến cái chết : “Không cuộc sống chưa phải đã đấng buồn………” thể hiện niềm tin của nhà văn vào nhân cách vào sự tồn tại kiên cường vào cái tốt .

Như vậy chúng tôi đã gợi ý Phân tích quan điểm người nông dân của Nam Cao qua truyện ngắn Lão Hạc? bài tiếp theo, những em sẵn sàng sẵn sàng cho phần Nêu cảm nghĩ nổi bật nhất về truyện ngắn Lão Hạc và cùng với phần Kể về lão Hạc, Binh Tư nhận định rằng lão cũng ra phết chứ chẳng vừa đâu. Viết đoạn văn nêu ý kiến của em để hoàn toàn có thể làm rõ hơn về nội dung này.

Bài mẫu số 2: Phân tích quan điểm người nông dân của Nam Cao qua truyện ngắn Lão Hạc?

Nhân vật Lão Hạc trong tác phẩm cùng tên của Nam Cao là hình ảnh tiêu biểu về người nông dân Việt Nam trước Cách mạng tháng Tám chịu nhiều xấu số nhưng vẫn sáng ngời phẩm chất. Bằng những hiểu biết của tớ, em hãy làm sáng rõ nhận định trên.

Nam Cao là nhà văn hiện thực xuất sắc nhất của Việt Nam trước Cách mạng tháng Tám. Trong cuộc sống cầm bút ngắn ngủi của tớ, ông đã kịp để lại cho dân tộc bản địa ta những sáng tác vô giá, những siêu phẩm văn chương bất hủ mà truyện ngắn Lão Hạc là một tác phẩm tiêu biểu.

Lão Hạc là một truyện ngắn viết về người nông dân Việt Nam trước Cách mạng tháng Tám. Nhân vật chính của tác phẩm là lão Hạc, một con người mà cuộc sống đã nếm trải bao đắng cay, xấu số, một con người luôn tỏa rạng những phẩm chất cao đẹp.

Cuộc đời lão Hạc là một chuỗi những đau khổ và xấu số, một kiếp đời chua chát và đắng cay! Góa vợ từ lúc còn trẻ, một mình lão gà trống nuôi con trong cảnh đói nghèo, lam lũ, những mong con khôn lớn trưởng thành làm chỗ nương tựa lúc ốm đau, khi tuổi già. Nhưng niềm sung sướng nhỏ nhoi ấy đã không đến với lão. Vì không đủ tiền cưới vợ, anh con trai phẫn chí đăng tên làm phu đồn điền cao su. Cảnh chia tay của cha con. Lão Hạc không hẹn ngày sum họp. Lão Hạc đã mất vợ, nay lại mất con. Cảnh khổ vật chất hòa trong nỗi đau tinh thần thành dòng lệ chảy trong trái tim chờ đón khắc khoải của người cha.

Cuộc đời dường như vẫn chưa buông tha lão. Bất hạnh rồi xấu số dồn dập giáng xuống cuộc sống của một lão già khốn khổ. Kiệt sức vì lam lũ, lầm than, vì mòn mỏi đợi chờ, lão ôm nặng. Trận ốm hai tháng mười tám ngày đã ngốn sạch số tiền mà lão chắt chiu, gom góp, cướp đi luôn cả cái ước vọng nho nhỏ của người cha muốn tích góp để cưới vợ cho con. Thật tội nghiệp cho lão Hạc!

Bất hạnh này kéo theo xấu số khác. Sau trận ôm nặng, lão yếu đi nhiều, không thể làm được những việc nặng. Làng mất nghề sợi, đàn bà rỗi rãi nhiều, có việc nhẹ nào họ đều tranh hết. Lão Hạc đâm ra thất nghiệp. Lão Hạc đã rơi vào cảnh bần hàn hóa hoàn toàn, lão sống vật vờ với con ốc, con trai, củ ráy, sung luộc… Những thứ ấy cũng chẳng dễ gì tìm được với một lão già đã hết sạch sức lực. Cùng đường sống, lão Hạc tìm đến cái chết, lấy cái chết để tự giải thoát cho mình. Cái chết của lão Hạc mới đau đớn, vật vã làm thế nào. Nó như bóp nghẹt trái tim người đọc!

Lão Hạc sống nghèo khổ về vật chất nhưng rất giàu tình cảm. Tình yêu thương con nồng nàn sâu sắc của lão là câu truyện cảm động về tình cha con. Thương con sớm mồ côi mẹ lão Hạc không nỡ tục huyền. Nhìn con đau khổ vì không còn đủ tiền cưới vợ, lão Hạc khổ tâm vô cùng. Lão thấy mình có lỗi với con và điều này làm cho lão day dứt mãi. Khi người con phẫn chí đăng tên làm phu đồn điền cao su, trái tim người cha thật sự tan nát. Nỗi thương nhớ mong đợi con thường trực trong lòng người cha trở thành sự khắc khoải ngóng trông: Thằng cháu nhà tôi dễ hơn một năm nay không còn giấy má gì đó ông giáo ạ. Ta đọc được trong câu nói ấy cái tình cảm ấm áp của người cha. Thương nhớ con, lão dồn tình cảm âu yếm vào cậu Vàng, kỉ vật của người con để lại. Cái tên cậu Vàng (tên lão Hạc đặt cho con chó) đă tiềm ẩn tất cả tình quý mến và thân thiết đối với một loài vật. Hình ảnh lão Hạc: Miệng méo xệch, khóc hu hu, khi nghĩ rằng mình đánh lừa một con chó, là hiện thân của tấm lòng nhân ái cao cả.

Bao nhiêu tình thương yêu con, lão dồn vào việc quyết giữ bằng được mảnh vườn cho con. Khi đã hết đường sinh nhai, Lão Hạc hoàn toàn có thể bán vườn đi, nhưng lão không làm thế, thà chết chứ không chịu bán đi một sào. Thậm chí, trước khi chết, lão còn tìm nơi nhờ cậy, gửi gắm mảnh vườn ấy. Thật xúc động biết bao cái tình của một người cha!

Cuộc đời lão Hạc thật bi thương. Nhưng giữa cuộc sống khốn khổ, lão Hạc vẫn ý thức được nhân phẩm của tớ. Lòng tự trọng của một người cha không được cho phép lão tiêu vào mảnh vườn do người mẹ để lại cho đứa con. Lòng tự trọng của một con người không được cho phép lão nhận sự giúp sức của ông giáo mà lão biết cũng chẳng sướng gì hơn lão, càng không được cho phép lão làm phiền lụy đến bà con lối xóm. Lão biết họ đã khốn khổ lắm rồi, lão không thể là gánh nặng cho họ. Ý thức được điều đó một cách sâu sắc, Lão Hạc đã nhịn ăn để dành tiền làm ma cho mình. Thật là một tấm lòng cao thượng và vị tha hiếm có! Ta nhận thấy ở lão Hạc một triết lí sống giản dị nhưng đẹp biết nhường nào.

Dưới một chính sách xã hội đen tối, ngột ngạt, quá nhiều người đã đánh mất nhân phẩm, tha hóa, biến chất. Ta thuận tiện và đơn giản tìm thấy họ trong một loạt những sáng tác của Nam Cao. Khác với họ, dù nghèo đến đâu, lão Hạc vẫn sống trong sạch và lương thiện. Chính nhân vật ông giáo đã nhận xét về lão: Binh Tư là một người láng giềng khác của tôi. Hắn làm nghề ăn trộm nên vốn không ưa gì lão Hạc chính bới lão lương thiện quá. Cùng kế sinh nhai, lão hoàn toàn có thể chọn con phố theo Binh Tư. Nhưng lão Hạc không làm thế. Lão thà chết chứ không bán linh hồn mình cho quỷ dữ. Cuối cùng lão đã chọn cái chết để giữ trọn sự trong sạch và lương thiện trong tâm hồn mình. Một cách sống và xử thế thật đáng trân trọng, phù phù phù hợp với đạo lí: Chết trong hơn sống đục của nhân dân ta.

Xây dựng nhân vật lão Hạc, Nam Cao đã gửi gắm vào đó những triết lí sống đẹp và thể hiện thái độ yêu thương và trân trọng con người.

Nhân vật lão Hạc là một hình tượng điển hình bất hủ về người nông dân lao động Việt Nam trước Cách mạng tháng Tám. Cùng với nhân vật chị Dậu (trong tác phẩm Tát đèn của Ngô Tất Tố), nhân vật lão Hạc làm sáng ngời thêm những nét trẻ đẹp trong tâm hồn và phẩm chất của người nông dân lao dộng Việt Nam.

Bài mẫu số 3: Phân tích quan điểm người nông dân của Nam Cao qua truyện ngắn Lão Hạc?

Trong quá trình 1930 – 1945, có lẽ rằng những tác phẩm văn học hiện thực đạt đến đỉnh cao nhất đã khắc họa thành công hình tượng người nông dân. Trong tác phẩm ấy, Lão Hạc đứng ở một vi trí vô cùng quan trọng và đã gây được ấn tượng sâu sắc đối với người đọc bởi quan điểm người nông dân của Nam Cao. Đó là quan điểm của một con người đồng cảm với nỗi đau khố của người nông dân, thân mật, yêu thương và nhìn ra những phẩm chất cao quý của tớ.

Trước hết, ta phải đề cập tới môi trường tự nhiên thiên nhiên sống đời thường con người của nông dân, cu thể là lão Hạc, nhân vật chính, qua quan điểm của những tác giả. Nam Cao đã thấy được một môi trường tự nhiên thiên nhiên sống đời thường tân tiến tại khổ đau, cùng cực của ông lão và tác phẩm đã phản ánh rõ nét. Với ngòi bút sắc sảo mà quyến rũ của một nhà văn hiện thực lớn, người đọc thực sự cảm nhận được nỗi đau cả về vật chất lẫn tinh thần của lão Hạc. Lão sống một cuộc sống nghèo khổ với số tiền ít ỏi “bòn vườn” và “làm thuê”. Nhưng Nam Cao không riêng gì có nói thế, nhà văn đã dám nhìn thẳng vào cái môi trường tự nhiên thiên nhiên sống đời thường vật chất không phải dành riêng cho con người của lão Hạc mặc dầu nó có đau xót biết bao. Bởi lẽ, Nam Cao là nhà văn hiện thực, ông không ưa cái nhìn bóng bẩy bên phía ngoài, không cố vươn lên những cái được xem là “tươi đẹp” của một số trong những ngòi bút lãng mạn đương thời, ông không tìm đến một sự thoát li, và lại dùng ngòi bút chân thực nhất, trung thành nhất của một người thư ký trong cuộc sống. Và ông cùng đã mang theo ngòi bút, quan điểm ấy vào Lão Hạc và nó trở nên sâu sắc hơn ở đây. Nếu như Ngô Tất Tố nhìn vào người nông dân trong nỗi đau khổ vì thuế thân, một thứ thuế dã man, độc ác, một thứ thuế bất công bắt con người phải trả tiền cho chính cái mạng sống nhục hơn chó cùa mình: nếu như Nguyền Công Hoan khắc họa hình ảnh người nông dân trong đắng cay, tủi nhục vì bị lừa bịp, cướp ruộng, thì Nam Cao lại sở hữu quan điểm thật khác. Có khi nếu người đọc vô tình không để ý thì có nhận ra được cái nhìn “thấm sâu” ấy đâu. Và ta sẽ xác định lão Hạc khổ là “tự lão” đấy chứ, in như người vợ của ông giáo đã nói vậy. Và như vậy, thì là cũng tự lão ăn củ mài, củ chuối để tự đọa đày tấm thân mình đấy chứ. Nhưng không, Nam Cao đã thấy được một cách rõ nét nhất sự thiếu thốn vô bờ về vật chất của lão Hạc: cái khổ vì chăm làm mà không còn ai thuê, cái khổ trong cảnh: Làng mất vó sợi, nghề vải đành phải bỏ. Đàn bà rỗi rãi nhiều. Còn tí việc nhẹ nào họ tranh nhau làm tất cả …, cái khổ vì tiền tích góp được của lão sau một trận ốm đã hết sạch sành sanh. Đau xót lắm chứ, cơ cực lăm chứ ở đây đâu có xuất hiện thứ thuế thân, đâu có xuất hiện một tên quan huyện gian tham nào đâu mà người nông dân vẫn vô cùng tủi nhục. Đó đó đó là cái nhìn của con ngươi thông cảm nhất với người nông dân, hiểu thấu nhất nỗi đau đời “bình dị” mà xót xa nhất của tớ. Bằng trái tim tha thiết, Nam Cao lại dám nhìn sâu vào nỗi khổ của người nông dân một cách trực tiếp nhất mà có khi chính tác giả cũng đang nhòa lệ. Trong những ngày cuối đời, lão Hạc sợ ăn vào tiền của con nên lão bán đi cậu Vàng – loài vật mà lão yêu quý, tích góp hết tiền để đưa cho ông giáo, rồi tự “kiếm ăn”. Đúng, lão “kiếm ăn” như một “loài vật”. Nghe mà tàn nhẫn quá, nhưng đúng là như vậy, chính bới cái con người phải ăn nhiều chủng loại củ, mò trai mò hến cẩm hơi thì đâu còn là một môi trường tự nhiên thiên nhiên sống đời thường cuộc sống của con người nữa đâu. Ôi! Cái nhìn của Nam Cao vào nỗi khổ vật chất của người nông dân mới đau đớn xót xa và trực tiếp, dũng cảm biết bao.

Nếu cái nhìn của Nam Cao về người nông dân chỉ tạm dừng ở môi trường tự nhiên thiên nhiên sống đời thường vật chất của tớ thì ta cũng thấy nó sâu xa, đau lòng lắm rồi. Nhưng Nam Cao còn là một một người thân trong gia đình mật với nông dân nên tác giả còn nhìn sâu hơn vào nỗi đau tinh thần của tớ. Nam Cao đã hiểu được nỗi đau về tinh thần tưởng chừng như không thể có trong cái con người mà chất “con” nhiều hơn nữa của Chí Phèo thì ở lão Hạc, cái nỗi đau khổ lại càng thấm thía hơn. Nam Cao đã thấy được những nỗi đau về mặt tinh thần, xuất phát từ vật chất nhưng xót thương hơn nhiều của người nông dân. Đó là nỗi đau của người chồng mất vợ, của một người cha mà đứa con duy nhất phải phẫn uất bỏ đi xa vì tình yêu tan vỡ. Nỗi lo ngại cho số phận của người con ở đồn điền cao su là nỗi đau cùng cực mà lão Hạc phải chịu đựng. Nam Cao đã nhìn ra nỗi đau đó từ những lời than thở của lão Hạc với ông giáo từ những ngày ông cặm cụi, một thân một mình bên con chó, kỉ vật của anh con trai để lại, từ những lời nói tưởng chừng như vô cùng “lẩn thẩn” của lão với con chó: Cậu có nhớ bố cậu không? … Có nghĩa đó là những việc thông thường nhất trong môi trường tự nhiên thiên nhiên sống đời thường hằng ngày của người nông dân, thế nhưng nó mới da diết lẳng lặng mà đau vào “tận tâm” biết bao nhiêu. Không tạm dừng ở đó, Nam Cao còn nhìn thấu cái nỗi đau đớn, ân hận của lão Hạc khi lão bán đi cậu Vàng. Bán chó là một chuyện nhưng bán đi cái nụ cười nhỏ nhoi ở đầu cuối, bán đi “cái người bạn” ngày đêm cặm cụi bên lão thì lại là chuyện khác. Nó đau đớn đến nỗi miệng lão méo xệch, hai hàng nước mắt chảy ra và tự cho là mình thao tác thất đức, già rồi mà “nỡ lừa con chó” . Ôi, nó mới đau khổ, thấm thía làm thế nào! Nam Cao nhìn vào nỗi khổ của người nông dân mà viết lên một cách sâu lắng nhưng mạnh mẽ và tự tin như chính mình đau vậy.

Không chí thế, Nam Cao còn nhìn thấy những phẩm chất cao đẹp của lão Hạc trong suốt môi trường tự nhiên thiên nhiên sống đời thường không phải là con người. Lão mang trong mình một trái tim yêu thương nồng hậu. Một lần nữa, cái nhìn của Nam Cao lại thể hiện nét độc đáo và sâu xa ở đây. Nam Cao không riêng gì có nhận thấy tình thương của con người với con người như tình cảm vợ chồng, làng xóm trong Tắt đèn của Ngô Tất Tố, như tình cảm bỗng dưng trào lên trong Chí Phèo khi hắn ngửi thấy cái mùi vị thơm ngon trong bát cháo hành của Thị Nở và lại nhìn thấy từ tình thương với loài vật. Lão ăn gì rồi cũng gắp cho nó, âu yếm như một bà mẹ chăm sóc đứa con cầu tự, khi bán con chó đi thì đau đớn khôn cùng. Yêu loài vật mà Nam Cao đã viết đến mức như vậy thì con người còn mênh mông đến nhường nào. Nam Cao còn nhận thấy và trân trọng những phẩm chất tự trọng, lương thiện, nhân ái của lão Hạc, trong cách đối xử với mọi người, trong tình yêu với con. Lão tích góp tiền, ăn củ mài củ chuối để sống chỉ vì thương con, lo cho con. Nam Cao nhìn thấy bản chất lương thiện của lão Hạc một cách sấu sắc hơn hết trước cái chết của lão. Có thể lão Hạc là một nhân vật trong cuộc sống mà cũng hoàn toàn có thể là hình tượng mà Nam Cao xây hình thành. Nhưng dù gì đi nữa thì cái chết của lão Hạc là rõ ràng thành công nhất của tác phẩm và cũng là rõ ràng nêu bật cái nhìn người nông dân của Nam Cao. Tác giả thấy họ lương thiện đến mức thà chết chứ “không làm bậy”, tự trọng đến mức chết cũng sợ làm phiền bà con hàng xóm. Trong tác phẩm, Nam Cao không riêng gì có làm nổi bật lên phẩm chất của người nông dân quen cái nhìn trực tiếp mà còn khôn khéo thể hiện qua cái nhìn của những con người khác. Nam Cao để cho vợ ông giáo cằn nhằn, để cho cô ta nhìn lão Hạc với con mắt không thiện cảm. Nam Cao lại để cho Binh Tư nhìn vào lão Hạc với cái cười khẩy và xác định rằng: Gớm, thế mà cũng bảo là trong sạch. Chẳng qua là lão cũng chỉ thông thường thôi. Lão vừa xin tôi ít bả chó để hôm nào “làm một bữa”. Nhưng đâu phải thế, cái nhìn trực tiếp của nhà văn lại không cực đoan như vậy. Nam Cao đã nhìn thẳng vào người nông dân để mà bênh vực cho phẩm chất của tớ. Lão Hạc chết đau đớn kinh hoàng cuộc sống chưa phải đã đáng buồn, hay vẫn đáng buồn nhưng lại đáng buồn theo một nghĩa khác. Lão Hạc chết trong lòng lương thiện và tự trọng. Có lẽ đó là cái nhìn tươi đẹp nhất, trong sáng nhất về con người nông dân của Nam Cao.

Bên cạnh đó, nói về quan điểm về con người nông dân của Nam Cao, chắc như đinh còn phải đề cập đến cảm hứng nhân văn dạt dào của tác giả. Chính vẻ đẹp của người nông dân trong đói khổ, cay cực đã xuất phát một chiếc nhìn yêu thương tha thiết nhất. Nam Cao đã trân trọng, nâng niu. bênh vưc mạnh mẽ và tự tin người nông dân. Ông bênh vực họ gián tiếp hay trực tiếp đều làm nổi bật lên cái nhìn yêu thương, cái nhìn của những con người đồng khổ. Nam Cao đã không riêng gì có nhìn ra nỗi đau khổ trực tiếp của người nông dân mà còn nhìn ra cái nguyên nhân sâu xa trong nỗi khổ đau của tớ. Đó đó đó là quan điểm sáng suốt, đứng về chính nghĩa, tức là đứng về phía người nông dân đã lên án những thế lực đày đọa họ, dù là gián tiếp hay trực tiếp. Đó không phải là quan điểm của người trên hướng xuống, không phải là quan điểm với tình cảnh dửng dưng mà nó sâu sắc, tha thiết. Nêu ở Chí Phèo, .Nam Cao vẫn bênh vực Chí Phèo, tên gọi “chửi cả làng Vũ Đại” ấy là vì hắn vẫn còn lòng lương thiện và khát khao yêu thương, vì hắn bị bọn cường hào bất công, dâm dục đày đọa mới trở thành như vậy, thì ớ Lão Hạc, Nam Cao nhìn vào phẩm chất tốt đẹp nhưng xấu số của tớ mà bênh vực sâu sắc. Phải chăng xã hội thực dân phong kiến đã lần lượt cướp đi những nụ cười của tớ, đẩy họ đến bước đường cùng? Phải chăng chính cái xã hội ấy đã chôn bao nhiêu thanh niên trong rừng thiêng nước độc, để bao người cha người mẹ chết đi trong khổ đau? … Nam Cao đã nhìn thấu người nông dân như vậy đấy. Không chỉ trực tiếp nhìn vào môi trường tự nhiên thiên nhiên sống đời thường hằng ngày, mà còn bao quát chung quanh họ. Nam Cao đứng về phía họ mà thương, mà lên án những kè đày đọa họ, mà vạch bộ mặt xấu xa của chúng đề nhìn thấy phẩm chất cao đẹp của người nông dân, mặc dầu họ có thế nào đi chăng nữa thì vần tôt đẹp hơn những kẻ “đè đầu cưỡi cổ” họ. Truyện ngắn Lão Hạc không riêng gì có nêu bật quan điểm người nông dân của Nam Cao qua bức tranh nông thôn thu nhỏ về cuôc đời đau khổ của lão Hạc mà còn tồn tại một ngôn từ nghệ thuật và thẩm mỹ rất tinh tế. Ngôn ngữ ấy biêu hiện cả một thái độ trân trọng bênh vực người nông dân. Nam Cao dùng chữ “lão” mà khòng dùng chừ “hắn”, “y” hay bất kể cách gọi gi tương tự với lão Hạc. Nam Cao thấy được vẻ gia nua, đau khổ của lão, một con người đáng kính. Trong suốt tác phẩm, bằng những từ ngữ cô đọng, Nam Cao đã làm người đọc nhìn thấy một người nông dân xấu số mà cao quý. Chính ngôn từ và kết cấu truyện, kết cấu thảm kịch trong cái chết ở đầu cuối của lão Hạc càng làm nổi bật quan điểm của một nhà văn – một quan điểm yêu mến, trân trọng nhất với người nông dân.

Tuy nhiên, cũng phải đề cập đến một chút ít hạn chế trong quan điểm người nông dân của Nam Cao. Tuy rằng trong Lão Hạc không còn cái nhìn hơi giễu cợt như một số trong những tác phẩm khác nhưng nó cùng chưa thật sự hoàn hảo nhất. Cách nhìn của Nam Cao với người nông dân có phần quá bi quan. Sao cuộc sống họ toàn là những cay đắng, tủi nhục, trông thấy mà “đau đớn lòng”? Sao cuộc sống họ không còn một chút ít gì ánh sáng của tương lai kỳ vọng, tuy nhiên cái tương lai ấy không phải là còn quá xa? Hay nói cách khác, Nam Cao chưa nhìn thấy “ánh hồng” trong cuộc sống của người nông dân như nhiều nhà cách mạch, lão Hạc sống kiếp đời đau khổ, không một nụ cười dù là nhỏ nhất. Lão chết bi thương trong cái nhìn tuyệt vọng vào một khuôn mẫu nhất định nhưng nếu như lão trong Lão Hạc có tia kỳ vọng của một con phố và ánh đồng cát như trong Cố hương của Lỗ Tân thì quan điểm của Nam Cao sẽ hoàn hảo nhất biết mấy. Nhưng dù sao, sự so sánh nào mà chẳng khập khiễng, Nam Cao sẽ mãi mãi là Nam Cao. Ông sẽ mãi mãi ở trong lòng người đọc với tác phẩm Lão Hạc và quan điểm người nông dân của ông.

Tác phẩm Lão Hạc của Nam Cao có thế là tác phẩm thành công nhất của tác giả cũng như của tất cả dòng văn học. Cách nhìn của Nam Cao với số phận của lão Hạc, đó đó là quan điểm với cả tầng lớp nông dân vì lão Hạc mang tính chất chất điển hình sâu sắc. Cách nhìn đồng cảm, thương yêu, bênh vực và sâu thẳm vào tận đáy lòng người nông dân của Nam Cao sẽ mãi mãi để lại ấn tượng sâu sắc cho những người dân đọc, mặc dầu tác giả đã đi xa và thân phận của người nông dân giờ đây đây đã đổi mới hơn nhiều.

Đăng bởi: THPT Sóc Trăng

Chuyên mục: Giáo Dục

Review Số phận người nông dân qua nhân vật lão Hạc ?

Bạn vừa Read tài liệu Với Một số hướng dẫn một cách rõ ràng hơn về Clip Số phận người nông dân qua nhân vật lão Hạc tiên tiến nhất

Share Link Tải Số phận người nông dân qua nhân vật lão Hạc miễn phí

Quý khách đang tìm một số trong những Share Link Down Số phận người nông dân qua nhân vật lão Hạc Free.

Thảo Luận thắc mắc về Số phận người nông dân qua nhân vật lão Hạc

Nếu sau khi đọc nội dung bài viết Số phận người nông dân qua nhân vật lão Hạc vẫn chưa hiểu thì hoàn toàn có thể lại phản hồi ở cuối bài để Admin lý giải và hướng dẫn lại nha #Số #phận #người #nông #dân #qua #nhân #vật #lão #Hạc - 2022-05-01 03:25:08
Post a Comment (0)
Previous Post Next Post