Clip Hoa Thiên Cốt kết hơn với Bạch Tử Họa ngoài chuyênnj - Lớp.VN

Kinh Nghiệm về Hoa Thiên Cốt kết hơn với Bạch Tử Họa ngoài chuyênnj 2022

Lã Hiền Minh đang tìm kiếm từ khóa Hoa Thiên Cốt kết hơn với Bạch Tử Họa ngoài chuyênnj được Update vào lúc : 2022-07-08 03:12:02 . Với phương châm chia sẻ Kinh Nghiệm về trong nội dung bài viết một cách Chi Tiết Mới Nhất. Nếu sau khi tham khảo nội dung bài viết vẫn ko hiểu thì hoàn toàn có thể lại Comment ở cuối bài để Mình lý giải và hướng dẫn lại nha.

“Dạ”- U Nhược đáp, vẻ mặt buồn đi trông thấy Ăn sáng xong, Bạch Tử Họa đi tìm Thế tôn và Nho tôn bàn chính vì sự. Tiểu Nguyệt về nhân giới chính thức làm lễ hoàn tục. Các đồ đệ khác vốn chỉ ở phía ngoài Tuyệt Tình điện nên Tuyệt Tình điện dù có nhận thêm đệ tử thì gian phòng của Hoa Thiên Cốt, Bạch Tử Họa, U Nhược, tiểu Nguyệt, Đường Bảo cũng ở nơi rất yên tĩnh. Từ lúc ăn cơm xong, thấy U Nhược có vẻ như buồn nên Hoa Thiên Cốt tìm U Nhược nói chuyện “Đồ nhi của ta sao buồn thế?” -Hoa Thiên Cốt cười cười gợi chuyện “Con đang buồn lắm sư phụ ơi” “Sao thế?” “Haizzz…” “Nói đi xem nào”- Hoa Thiên Cốt gặng hỏi “Trường Lưu Sơn trước nay có một quy định bất thành văn là đệ tử nếu kết hôn với người ngoài chứ ko phải đồng môn thì sẽ không được ở Trường Lưu. Đồ nhi muốn lầy Nguyệt Nguyệt nhưng nếu phải xa nơi đây thì con không nỡ, với lại nếu phải xa sư phụ, chưa chắc Nguyệt Nguyệt đồng ý lấy con!” -U Nhược đáp “Vậy thì ta sẽ nói với sư phụ tác thành cho 2 đứa ở lại Tuyệt Tình điện này” – Hoa Thiên Cốt vỗ vỗ vai U Nhược “Không được, điều này sẽ khiến phụ hoàng con ngăn cản chuyện này. Lấy một người vô danh tiểu tốt, có nằm mơ phụ hoàng con cũng không cho con lấy!” Phải! Những tiên nhân có pháp lực cao nghều mà môn đăng hộ đối, xứng đôi vừa lứa với U Nhược vốn quá nhiều. Hơn nữa, U Nhược lại là đứa con gái Tiên đế yêu thương nhất, đối với Tiên đế, tiểu Nguyệt chỉ là một tên vô danh tiểu tốt có chút đạo hạnh – Hoa Thiên Cốt nghĩ “Vậy phải làm thế nào đây?”-Hoa Thiên Cốt cũng chua nghĩ ra kế “Bây giờ phải biến Nguyệt Nguyệt thành đệ tử Trường Lưu. Vốn sáng nay con định gợi chuyện, mong sư tổ hoàn toàn có thể nhận tiểu Nguyệt làm đồ đệ nhưng ai ngờ người lại gạt phắt đi như vậy” – U Nhược như sắp khóc

Biết là nên buồn cho con bé nhưng nhớ lại câu nói sáng nay, Hoa Thiên Cốt vẫn ko nén nổi nụ cười .=”)

“Vậy ta sẽ nhận tiểu Nguyệt cho” – Hoa Thiên Cốt hùng hổ nói “Nếu thế theo vai vế con sẽ là sư tỷ của huynh ấy, con không chịu đâu” – U Nhược liều mạng lắc đầu “Phải làm thế nào!?” – Hoa Thiên Cốt mệt mỏi nói “Huhu, đến sư phụ còn không biết thì làm thế nào đây” “Phải rồi, Đường Bảo đâu?” – Hoa Thiên Cốt đánh trống lảng Hả? Đường Bảo? Đúng rồi! Đường Bảo – Một ý nghĩ lóe sáng trong đầu Hoa Thiên Cốt “Con yên tâm, ta đã có cách” – Hoa Thiên Cốt cười vang “Sư phụ có cách”- U Nhược ngờ ngợ hỏi “Phải! Ta đi đây, ở đây chờ tin tốt lành của ta”- Hoa Thiên Cốt nói rồi bay đi Hoa Thiên Cốt đi tìm Lạc Thập Nhất và Đường Bảo mà mãi không thấy đâu. Ngũ giác quan của nàng mới hồi sinh, nếu quan vi thì cũng chưa chắc thấy. Đột nhiên, nàng thấy Đường Bảo đang ngồi khóc bên một gốc cây. Đường Bảo ở đầu cuối lại tu luyện thành nữ!!! “Đường Bảo!”- Hoa Thiên Cốt gọi Dường như bất thần nên Đường Bảo còn chưa kịp lau nước mắt, chỉ kịp lấy tay quệt qua mặt cho Hoa Thiên Cốt ko thấy rõ là nó đang khóc “Sao vậy?”- Hoa Thiên Cốt lo ngại hỏi “Con lại tu luyện thành nữ rồi! Hu hu. Con muốn cưới Khinh Thủy! Con không biết đâu. Con không thích Thập Nhất sư huynh!!!” “Ơ! Ai bảo con tu luyện thành nữ thì phải lấy Thập Nhất sư huynh?” “Con…..” -Đường Bảo bất thần không nói thành lời Thế mà bảo không thích người ta, có mà muốn quá ấy chứ, lần này rõ ràng đã chăm chỉ tu luyện nên mới hình thành nhanh như vậy này. – Hoa Thiên Cốt cười “Con biết Thập Nhất sư huynh ở đâu không?” “Con không thèm biết”- Đường Bảo chối đây đẩy “Đường Bảo!!!” -Tiếng Lạc Thập Nhất vang vọng “Mới nhắc tên mà đã thấy người, cũng thần giao cách cảm ghê ha” Hoa Thiên Cốt nói với Đường Bảo “Đường Bảo, nàng đây rồi! A, tham kiến sư thúc nương a không nhạc mẫu” Lạc Thập Nhất lúng túng khi nhìn thấy Hoa Thiên Cốt “Cái gì mà nhạc mẫu ở đây?”- ĐƯờng Bảo cự lại, nói rồi chạy đi “Ơ, ta…. Đường Bảo!!”- Lạc Thập Nhất định đuổi theo thì bị Hoa Thiên Cốt ngăn lại. “Huynh muốn Đường Bảo chịu gặp mặt nói chuyện với huynh không?”-Mắt Hoa Thiên Cốt nhìn Lạc Thập Nhất như dò hỏi “Muốn” – Lạc Thập Nhất trả lời không suy nghĩ (dại gái -_-|||) “Ta muốn nhờ huynh một việc” “Được”- Lạc Thập Nhất gật đầu lia lịa “Trong Đại Hội Kiếm Tiên lần này ta muốn huynh nhận tiểu Nguyệt làm đồ đệ, được không?” “Được, tất nhiên là được. Bây giờ nhạc mẫu cho con gặp Đường Bảo đi” “Được thôi! Nhưng huynh đừng gọi ta là nhạc mẫu, ta chỉ nói sẽ cho huynh và Đường Bảo gặp mặt chứ đã cho 2 người tính đến chuyện kết thành phu phụ đâu mà gọi vậy.” – Hoa Thiên Cốt vẫn ghi thù việc năm xưa Lạc Thập Nhất ko bảo vệ được Đường Bảo mà để Nghê Mạn Thiên giết con bé liền nói. “Ơ, ta……” Quả nhiên chỉ có Hoa Thiên Cốt mới biết Đường Bảo ở đâu, nàng dẫn Lạc Thập Nhất đi gặp ĐƯờng Bảo Hoa Thiên Cốt ko khỏi tò mò về việc của 2 người này nên cũng chưa đi vội, ở lại xem sao, nhỡ có việc gì còn kịp thời cứu chữa Thấy Lạc Thập Nhất mếu mếu máo máo, Đường Bảo thì tay muốn dứt khỏi tay Lạc Thập Nhất. Cũng phải, đến nàng cũng chưa nghĩ sẽ tha thứ thế nào cho Lạc Thập Nhất thì làm thế nào Đường Bảo hoàn toàn có thể đồng ý. Nhưng rồi khi Lạc Thập Nhất ko giữ được bình tĩnh nữa, hung hăng ôm chặt Đường Bảo mặc Đường Bảo giãy giụa. Được một lúc thấy Đường Bảo chưa từ bỏ việc thoát ra khỏi hắn thì nói gì đó rồi hôn mạnh vào môi Đường Bảo. Đường Bảo ko giãy giụa cũng không làm gì, để mặc hắn hôn! Hoa Thiên Cốt trố mắt nhìn như không tin. Lạc Thập Nhất thường ngày ôn tồn, lãnh đạm mà cũng luôn có thể có những lúc cuồng nhiệt như vậy này sao? Đúng là chỉ trước mặt người mình yêu thì đàn ông mới lộ ra bản tính thật sự!!! – Nghĩ rồi nàng lại nhớ đến Bạch Tử Họa. Bạch Tử Họa đang họp với Thế tôn và Nho tôn bỗng hắt xì liên tục 3 cái. Sao con bé lại giống ta vậy! Có lúc nào là con ta lại thành thế không. Đều bị nam nhân cưỡng hôn như vậy này là sao T^T. – Hoa Thiên Cốt nghĩ Buổi tối ăn cơm, U Nhược, tiểu Nguyệt và Đường Bảo mặt mày đều hớn hở và ăn ngon miệng riêng chỉ có Hoa Thiên Cốt là cảm thấy hơi bực mình. Chẳng lẽ đêm nay lại dùng cách đó sao! – Hoa Thiên Cốt thở dài, nàng muốn nằm cạnh Bạch Tử Họa lắm nhưng mà đã tự hứa là sẽ nỗ lực thắng cược mà.

Đêm đến, vào canh ba Hoa Thiên Cốt lại lẻn vào phòng Bạch Tử Họa ngủ. Lần này nàng ta bạo dạn hơn, ôm lấy

sư phụ. Lần trước ở Vân Sơn ta còn nằm đè lên trên người mà cũng luôn có thể có thấy người thức đâu, lần này chắc cũng ko sao – Hoa Thiên Cốt mỉm cười rồi ôm hắn chặt hơn. Rốt cuộc nàng ta đang nghĩ gì vậy, muốn kín kẽ ko để cho ta biết mà còn cố ý ôm ta, chẳng khác gì gọi ta dậy cả – Bạch Tử Họa hừ trong lòng, nhưng nghĩ rồi cũng mặc kệ. “Á” – Hoa Thiên Cốt hét lên, choàng tỉnh dậy Bạch Tử Họa giật tôi cũng suýt chút nữa ngồi dậy. Hoa Thiên Cốt dáo dác nhìn xung quanh, nhìn thấy Bạch Tử Họa cạnh bên mới yên lòng. Lại là giấc mơ đó. Nàng thực sự muốn xóa ký ức đó kỏi đầu. Nước mắt rơi lã chã, nàng rời phỏng ngủ, đi ra ngoài sân. Trời vẫn còn tối đen như mực, hàng cây hoa đào đu đưa trong gió, chốc chốc lại vài cánh hoa rời cành. Nàng trầm ngâm suy nghĩ, nét ặt u buồn, hệt như lại trải qua tháng năm đó. Bạch Tử Họa cũng đi ra nhưng ko cho nàng thấy, hắn thực sự tò mò về những gì nàng vừa mơ thấy. Nàng mơ thấy điều gì kinh khủng lắm sao? Sao lại hốt hoảng và nước mắt lại tuôn nhiều thế kia. Hoa Thiên Cốt quay vào trong phòng, Bạch Tử Họa cũng nhanh nhẹn quay vào vờ vịt ngủ như chưa tồn tại chuyện gì xảy ra. Hoa Thiên Cốt đến cạnh bên Bạch Tử Họa, nằm xuống, ôm chặt hắn. “Sư phụ, người đừng rời xa tiểu Cốt” – Hoa Thiên Cốt lại rơi nước mắt, nước mắt nàng thấm đẫm áo của Bạch Tử Họa Biết là nàng còn thức, nhưng tại sao câu nói nó lại giống những câu nói mớ vậy. Chẳng phải hắn vẫn ở đây sao? “Người đừng rời xa tiểu Cốt, nhất định không được rời xa thiếp, được không?” “Được”- Bạch Tử Họa bất giác trả lời mà quên mất vụ cá cược của Hoa Thiên Cốt. “Thiếp biết là chàng còn thức mà” – Hoa Thiên Cốt nói như cười “Sao nàng biết.” “Điều đó không quan trọng, ngủ thôi!” – Hoa Thiên Cốt trả lời cụt lủn “Vậy cá cược là nàng đồng ý thua” “Thiếp thua! Chỉ cần là rời xa chàng, một khắc thiếp cũng không chịu được. Chỉ nên phải có chàng ở bên, dù là man hoang thiếp cũng đến” Sao ngày hôm nay nàng lại kì lạ vậy, tại sao lại nhắc tới man hoang, chẳng lẽ, lúc nãy nàng mơ, đó đó là mơ về nơi đó? – Nghĩ vậy Bạch Tử Họa ôm chặt Hoa Thiên Cốt vào lòng. “Nàng yên tâm, ta sẽ không rời xa nàng đâu. Sư phụ sẽ mãi bên nàng” Hoa Thiên Cốt khóc, gật đầu lia lịa như thể nếu không làm vậy thì Bạch Tử Họa sẽ đổi ý. Bạch Tử Họa hôn lên những giọt nước mắt của nàng, sau đó hôn lên bờ môi nàng, kéo vạt áo nàng xuống, để lộ bờ vai trắng ngà của nàng Hoa Thiên Cốt cũng toàn tâm toàn ý hôn hắn, ta cũng lần vào vạt áo, từ từ cởi bỏ ý phục của hắn. Hai người thành thân đã lâu, thân mật mấy cũng luôn có thể có rồi, duy chỉ có viên phòng là chưa. Hòa sâu vào nhau, hai người dần chìm vào giấc ngủ……

Sáng hôm sau dậy muộn là vấn đề tất nhiên!!!

Thưa quý độc giả,
Báo điện tử VTC News mong nhận được sự ủng hộ của quý bạn đọc để có điều kiện nâng cao hơn thế nữa chất lượng nội dung cũng như hình thức, đáp ứng yêu cầu tiếp nhận thông tin ngày càng cao. Chúng tôi xin chân thành cảm ơn quý độc giả luôn đồng hành, ủng hộ tờ báo phát triển. Mong nhận được sự ủng hộ của quý vị qua hình thức:

Đang tải Player đọc truyện...

1. Đời như mộng ảo   Nửa đêm canh ba, một bóng người white color rón ra rón rén vào phòng nhà bếp, khởi đầu lục lọi. Giỏ rau, thùng gạo… đào lên cả ba thước mà tay vẫn trống trơn.  “Ở đâu đây, ở đâu đây…”  Tiếng lẩm bẩm vang lên, trong trẻo lanh lảnh, đượm chút ngây thơ của trẻ con, như tiếng ngọc lưu ly va chạm, không phải Hoa Thiên Cốt thì còn là một ai?  Nhưng nếu nhìn mặt thì chắc như đinh không thể nhận ra được, thật là… Không thu hoạch được gì trong nhà bếp, nàng quyết định trèo tường. Thở phì phò dịch hai miếng gạch chèn vào góc tường, tay bám vào tường, chân đá lung tung nhưng vẫn không thể trèo lên.   Haizz, đành phải quay về. Đưa chân đẩy cửa ra, người nằm trên giường đang ngủ say, quay sống lưng về phía nàng, mái tóc dài đen nhánh rủ xuống như dòng thác.  Hoa Thiên Cốt mon men đi tới thành giường, rướn cổ ngó nghiêng, quả nhiên thoáng thấy một chiếc hộp được bọc kĩ bằng gấm đặt trên đầu giường, cực kỳ mừng rỡ.  Tay trái chống mép giường, tay phải thận trọng nhón lấy.  Cuối cùng cũng vào tay, lòng nàng nở đầy hoa, bỗng một tiếng "Tiểu Cốt” lạnh lùng vang lên.  Tay run bần bật không giữ chắc, chiếc hòm nện bốp cái lên đầu người kia.“Á.” Người trên giường lập tức nhảy dựng, ôm đầu hô hào lên, nhìn nàng hầm hầm, đích thực là Nho tôn Sênh Tiêu Mặc.   Hoa Thiên Cốt luống cuống, vội vàng nhào lên hết thổi lại xoa: "Cha, cha không sao chứ?"  “Đương nhiên có rồi! Đồ con gái bất hiếu, vì mấy cái màn thầu mà muốn mưu sát cha mình!” Sênh Tiêu Mặc bi phẫn lên án.  Mặt Hoa Thiên Cốt buồn như đưa đám, níu tay áo hắn ra sức giật giật: “Cha ơi, con đói...”    “Chịu đựng, chịu đựng! Đói thì đi ngủ!”   “Nhưng đói quá không ngủ được...” Hoa Thiên Cốt bĩu cái mõm heo, tội nghiệp nhìn hắn.  “Không ngủ được thì tìm việc làm, đun nước bổ củi, lau bàn quét rác. Đúng rồi, mau đi giặt đống quần áo bẩn cho cha, ngoan.”  “Người ta chẳng có tí sức nào cả…” Hoa Thiên Cốt không thích sống nữa ngã vật ra giường. Sênh Tiêu Mặc lập tức bị khối lượng của nàng ép tới ngạt thở, nỗ lực nhấc chân đá nàng xuống giường, Hoa Thiên Cốt nằm mãi dưới đất không chịu dậy, lăn lóc khóc ầm ĩ.   “Con đói con đói con đói con đói con đói, con muốn ăn màn thầu màn thầu màn thầu thầu thầu thầu thầu thầu thầu thầu thầu…”  Vừa hét vừa lăn lông lóc mấy chục lần, chiếc áo bông nhỏ in hoa bé xíu đã dính đầy bụi. Sênh Tiêu Mặc nhìn Hoa Thiên Cốt đang mếu máo om sòm dưới đất mà dở khóc dở cười, đây rõ ràng là một quả bóng đang lăn, béo đến nỗi không nhìn thấy cổ đâu nữa, đã thế còn muốn ăn màn thầu.  “Không được! Chưa đầy một tháng nữa con sẽ phải tới học viện chuyên nghành học. Lần này nhất định phải giảm béo thành công.” Hoa Thiên Cốt đẫm nước mắt, ôm đùi hắn tiếp tục lắc: “Con không thích giảm béo! Con không thích tới học viện chuyên nghành học!”   Tất cả chỉ tại cái học viện chuyên nghành khỉ gió gì đó! Trước kia vốn ngày nào nàng cũng vui vẻ ăn ăn uống uống, hống hách khắp làng xóm, thong dong vui sướng. Kết quả cha bắt nàng giảm béo, nhốt nàng trong nhà, còn không rời xa nàng một tấc canh chừng không cho nàng ăn gì. Để kiềm hãm cơn đói khát của nàng, Sênh Tiêu Mặc cũng tự quyết tử ngày ngày gặm màn thầu với nàng, có điều là Hoa Thiên Cốt mỗi ngày chỉ được ăn một chiếc, còn Sênh Tiêu Mặc mỗi ngày lại ăn tận chín cái liền. Ông trời ơi, người bất công quá!  Sênh Tiêu Mặc giơ tay phát cho nàng một chiếc: “Phải đi! Cha kham khổ nuôi mày mười lăm năm, chỉ vì ngày này thôi đấy! Mày dám không gầy bớt cho cha xem!” Haizz, tất cả đều là vì hắn quá mềm lòng, mỗi lần thấy nước mắt cùng với độ dày mặt của nàng đều phải giương cờ chịu thua, để mặc nàng ăn. Nhưng thật không ngờ, lời hẹn năm mười lăm tuổi đã đến, nàng lại béo vật ra thế này, chẳng còn tí gầy yếu khiến người ta thương như xưa gì cả. Đừng nói tới Nhị sư huynh hắn không biết lý giải thế nào, nếu để đám Đông Phương Úc Khanh, Sát Thiên Mạch thấy, hắn không ngoẻo mới lại. Hu hu thương thay, sao trước kia hắn lại nhất thời hồ đồ giành cái cục nợ này về làm gì cơ chứ, hối không kịp, hối không kịp…  Sênh Tiêu Mặc đau đớn nhìn quả bóng thịt dưới đất, thở dài hết cách. Tất cả mọi chuyện này đều vì trận đánh cược mười lăm năm trước mà nên.   “Chết rồi, chết rồi!” Một đệ tử mang cung linh hoang mang lo ngại vội vàng chạy vào trong đình nghỉ mát phía sau Trường Lưu Sơn.  Ma Nghiêm và U Nhược đang đánh cờ trong đình, điều kiện U Nhược được từ chức chưởng môn Trường Lưu là phải thắng Ma Nghiêm ba ván, để hoàn toàn có thể mau chóng thoát khỏi bể khổ, mọi khi rảnh rỗi con bé đều quấn lấy Ma Nghiêm chơi cờ, tuy tay cờ tiến bộ cực nhanh nhưng vẫn không thắng được.  Lần này đang chơi vui thì bị người tới quấy rầy, Ma Nghiêm rất khó chịu mắng: “Chuyện gì mà rối lên thế!”   U Nhược thừa dịp Ma Nghiêm ngẩng đầu, vội vàng lén dấu hai quân cờ, đắc ý trong bụng.  “Thế tôn! Không hay rồi, Đại hội Kiếm Tiên vốn đang cử hành, không hiểu sao Dị Hủ những chủ lại xông vào đây, còn dẫn theo rất nhiều người, chúng đệ tử không ngăn được…”  U Nhược vừa nghe, sửng sốt nhảy bổ lên: “Đông Phương Úc Khanh! Hắn lại hồi sinh rồi!” Bấm đầu ngón tay nhẩm tính, không đúng, sư phụ hồi sinh linh thức còn chưa tới mười năm, Đông Phương Úc Khanh dù có chuyển thế cũng chỉ mười tuổi, làm thế nào hoàn toàn có thể đến nhanh như vậy? Không để ý tới ván cờ, con bé xách váy chạy về phía điện Trường Lưu, quên hẳn thân phận Trường Lưu chưởng môn của tớ.   “Đúng là âm hồn bất tán!” Ma Nghiêm cũng nhíu mày đi theo.  Quảng trường vốn náo nhiệt giờ đây lại vô cùng yên tĩnh. Đây là Đại hội Kiếm Tiên mỗi năm một lần, chúng tiên tề tựu, bỗng một tên Đông Phương Úc Khanh xông vào, chặn ngang vòng đấu loại.   Đông Phương Úc Khanh giúp Hoa Thiên Cốt lấy được bao nhiêu thần khí trên núi Thái Bạch, trong đại chiến tiên ma lại xả thân bảo vệ nàng, rất nhiều người đã thấy, hơn thế nữa thêm vào đó sức truyền bá của U Nhược và Hỏa Tịch mà cuộc tình tay ba này, thậm chí là tình tay bốn, tình nhiều tay đã bị suy diễn tới rối loạn, cảm động rớt nước mắt, vang danh khắp Tiên giới.   Vậy mà giờ Đông Phương Úc Khanh lại gióng trống khua chiêng trở về, chẳng lẽ là đến cướp người? Chúng tiên và chúng đệ tử đều thầm phỏng đoán, tò mò háo hức xem tình hình phát triển.  Đông Phương Úc Khanh không đến một mình mà còn mang theo mười tám thủ hạ đeo mặt nạ quỷ giáng từ trên trời xuống, cử chỉ nhịp chân đều vô cùng kì lạ, in như bị hắn dùng thuật bù nhìn điều khiển. Tay cầm quạt, khuôn mặt đó vẫn nở nụ cười vạn năm không đổi, khiến người khác vừa mới nhìn thấy đã kìm lòng không đậu mà yêu mến, muốn thân mật với hắn.   Hắn cười tủm tỉm nhìn mọi người xung quanh một vòng, sau đó nhìn chằm chằm Bạch Tử Họa ngồi ở chỗ cao nhất, mà bên phải Bạch Tử Họa, người vừa xem tỉ thí vừa ngái ngủ, lại không đủ can đảm phủi đít trốn như U Nhược, đang dụi mắt mơ màng ngáp, đúng là Hoa Thiên Cốt mà hắn ngày nhớ đêm mong.  “Đông Phương?” Nghe tiếng mọi người xôn xao, biết Đông Phương Úc Khanh tới đây, Hoa Thiên Cốt lập tức đứng dậy bồn chồn ngoảnh đầu tìm khắp nơi, nhưng vì không nghe thấy tiếng Đông Phương Úc Khanh nên không thể xác định vị trí, mắt lại không thể thấy.  Nàng vẫn không nhìn thấy.  Nhưng đã hoàn toàn có thể nói rằng, hoàn toàn có thể nghe, tốc độ vượt hẳn so với tưởng tượng của Đông Phương Úc Khanh. Mấy năm nay không biết Bạch Tử Họa dùng cách gì mà hoàn toàn có thể Phục hồi với tốc độ kinh người như vậy. Nhưng đôi mắt nó lại khác, nếu muốn nhìn thấy thì hồn phách phải Phục hồi hoàn toàn, ít nhất phải chờ bốn mươi năm nữa.  Đông Phương Úc Khanh xuất hiện, Hoa Thiên Cốt vừa vui lại vừa khó hiểu, tâm trạng rối loạn, vội vàng loạng choạng định chạy xuống dưới, liền bị Bạch Tử Họa ghìm chặt lại không thể động đậy. Còn Đường Bảo bò lên đầu nàng lén cười thầm, nó là linh trùng của Dị Hủ những, luôn là tiểu nội ứng của Đông Phương Úc Khanh, đương nhiên đã thông đồng từ lâu, biết thừa Đông Phương Úc Khanh muốn tới.   “Dị Hủ Quân đột nhiên giá lâm, chẳng hay có chuyện gì?”   Bạch Tử Họa thản nhiên nói, mắt nhìn Đông Phương Úc Khanh mà như thể xuyên hẳn qua. Khác với Đông Phương Úc Khanh đã chuyển thế mà vẫn không hề thay đổi, Bạch Tử Họa lại sở hữu vẻ như càng phiêu dật và xa vời hơn trước đây kia, mờ ảo như khói mây, trước kia là với không tới, giờ đây thì có bắt được trong tay cũng tiếp tục tản ra. Đông Phương Úc Khanh không quan tâm tu vi của hắn rốt cuộc đã cao tới cảnh giới nào mà chỉ tò mò, đây mà giống một người đã thành thân ư?  Hoa Thiên Cốt vô cùng lo ngại, nhưng lại bị mọi người và Bạch Tử Họa cản nên đành phải ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ. Nếu Đông Phương tới đây thì sao không nói gì với nàng? Trước nay Đông Phương làm gì rồi cũng bí mật, một thân một mình, tại sao giờ đây lại mang theo nhiều người công khai minh bạch vào Trường Lưu đến vậy, lại còn vào lúc Đại hội Kiếm Tiên đông khách nhất nữa?   Đông Phương Úc Khanh khép quạt lại, chỉ vào hai người đang tỉ thí giữa sàn đấu: “Nghe danh Đại hội Kiếm Tiên đã lâu, lần này ta đặc biệt đưa đệ tử của Dị Hủ những tới tham dự cuộc thi, không biết đã có được chăng?”   Phía dưới lại xôn xao, mọi người đều sôi nổi đoán, không biết lần này hắn thật sự đến vì tỉ thí, hay còn tồn tại ý khác.  Bạch Tử Họa và Sênh Tiêu Mặc nhìn nhau, Đại hội Kiếm Tiên này tương đương với Đại hội võ lâm ở chốn giang hồ, trước nay chỉ việc không phải là tà ma ngoại đạo thì đều hoàn toàn có thể tham gia thi đấu. Dị Hủ những tuy rằng vô cùng kì lạ nhưng thực lực lại không thể khinh thường, trước kia lại sở hữu công cực lớn trong trận giành thần khí ở núi Thái Bạch, tà hay chính không thể bàn rõ ràng trong chốc lát.   Thấy Bạch Tử Họa khẽ gật đầu, Sênh Tiêu Mặc nói: “Đương nhiên…”   “Đương nhiên không được!” Lời nói bị cắt ngang, Ma Nghiêm và U Nhược cùng đáp xuống đài quan sát, chỉ vào Đông Phương Úc Khanh nói: “Các ngươi không còn thiệp mời, chưa sai người đưa tin đã tự tiện xông vào Trường Lưu Sơn là cực kỳ vô lễ. Bây giờ Đại hội đã khởi đầu, bốc thăm cũng xong, nếu thực sự có ý tham gia, lần sau xin hãy tới sớm.”   Đông Phương Úc Khanh dường như đã có dự liệu từ lâu, mỉm cười: “Không cần bốc thăm, điều ta muốn đó đó là quang minh chính đại đấu với Trường Lưu thượng tiên một trận.”  Mọi người xung quanh lại ồ lên, ai nấy đều hưng phấn, quả nhiên là thế, tình địch tìm tới tận cửa khiêu chiến. Năm đó Sát Thiên Mạch và Đấu Lan Can đều từng vì Hoa Thiên Cốt mà rút kiếm với Bạch Tử Họa, chỉ có mình Đông Phương Úc Khanh này vẫn âm thầm vạch mưu, lẳng lặng thờ ơ, không còn ai biết hắn mạnh yếu ra sao. Không ngờ giờ đây lại thấy Đông Phương Úc Khanh khiêu chiến, chúng đệ tử ai cũng kích động xoa tay, chờ Bạch Tử Họa trả lời thế nào. Yêu cầu này quả thực rất xấc xược, nhờ vào tính cách của Bạch Tử Họa chắc như đinh sẽ khước từ, nhưng Đông Phương Úc Khanh lại nổi tiếng đa mưu túc trí, không biết lại bày ra trò gì đây?   Quả nhiên thấy Bạch Tử Họa hờ hững đáp: “Đại hội Kiếm Tiên từ trước tới nay đều là nơi cho đệ tử giao lưu cọ xát, thứ cho bản tôn không thể tiếp.”  Đông Phương Úc Khanh trầm ngâm một lát: “Bạch Tử Họa, ngươi không nghĩ trận đấu này tất cả chúng ta đã kéo dãn quá lâu rồi sao? Ngươi giành được vị trí sư phụ của Cốt Đầu, gần quan được lộc, chẳng lẽ không thấy quá bất công với những người dân khác ư?”  Bạch Tử Họa vẫn thản nhiên nhìn hắn.  “Ví dụ như ta, ví dụ như Sát Thiên Mạch, ví dụ như Hiên Viên Lãng, ví dụ như, Mặc Băng tiên…”  Ba tiếng Mặc Băng tiên vừa nói ra, Bạch Tử Họa hơi nhướn mày, rất khó nhận ra.   “Ta nghĩ ngươi chắc như đinh biết ta và Tiểu Cốt đã thành thân rồi.”  Hoa Thiên Cốt không thấy, nhưng cảm hứng được không khí xung quanh càng lúc càng căng thẳng mệt mỏi và kì lạ, không kìm được nuốt nước miếng. Muốn ngăn cản bọn họ, lại không đủ can đảm tự tiện chen ngang, dù sao quanh đây có nhiều người như vậy, bằng vị thế của nàng hiện giờ hình như nói gì rồi cũng không được. Rốt cuộc Đông Phương muốn làm gì? Nàng bỗng thấy hận pháp lực của tớ đột nhiên biến mất, không thể truyền âm hỏi cho rõ.   “Ta đến đây không phải vì giành Cốt Đầu với ngươi, ta biết trong lòng nàng chỉ có ngươi, vì thế trước kia mới dữ thế chủ động rút lui. Lần này ta đến chỉ muốn phân thắng bại thôi. Ta muốn đấu với ngươi. Bất luận thắng hay thua ta cam kết sẽ chữa khỏi mắt cho Cốt Đầu trong vòng mười sáu năm, những ngươi vẫn sẽ là một đôi thần tiên quyến lữ trong mắt mọi người. Dù có như mong ước thắng ta cũng không yêu cầu gì, đi ngay không quấy rầy những ngươi.”  Mọi người lại ồ lên, thắng lại không yêu cầu gì, chỉ muốn so một trận với tình địch thôi sao? Nhưng hắn có lợi hại đến mấy cũng làm thế nào thắng nổi Trường Lưu thượng tiên. Chẳng lẽ đây chỉ là cái cớ để chữa bệnh cho Hoa Thiên Cốt thôi sao? Kì lạ, cần gì phải làm chuyện thừa như vậy.  Mười sáu năm chữa khỏi mắt cho Hoa Thiên Cốt, người Tiên giới đều biết đây là một điều kiện mê hoặc thế nào. Bởi vì mười năm mới gần đây, để hoàn toàn có thể khiến Hoa Thiên Cốt mau chóng hồi sinh mà Bạch Tử Họa hầu như đã tới thăm hết những cao thủ Lục giới, nghĩ hết mọi cách. Ngoài ra còn tồn tại sự trợ giúp to lớn của Mặc Băng tiên, Sát Thiên Mạch, Đấu Lan Can và chúng tiên thiên đình, Hoa Thiên Cốt mới hoàn toàn có thể hồi sinh tới mức này. Mọi người đều biết, nếu ai hoàn toàn có thể chữa khỏi mắt cho Hoa Thiên Cốt thì sẽ được rất nhiều quyền lợi từ Trường Lưu Sơn và đám Sát Thiên Mạch, vì thế tất cả dược liệu quý hiếm đều được đưa tới. Nhưng muốn chữa khỏi đôi mắt này thì hồn phách của Hoa Thiên Cốt phải trọn vẹn, dù có nỗ lực thế nào, ít cũng phải bốn mươi năm mươi năm. Nhưng giờ đây Đông Phương Úc Khanh lại nói có cách chữa khỏi mắt cho Hoa Thiên Cốt chỉ trong vòng mười sáu năm, đây đó đó là chuyện cả Lục giới không làm được.   Quả nhiên Bạch Tử Họa im re, dường như đang xem xét.   Ma Nghiêm nhíu mày, gã cũng biết điều kiện thật rất mê hoặc, nhờ vào tầm quan trọng của Hoa Thiên Cốt đối với Bạch Tử Họa, đừng nói là đấu một trận, mặc dầu là một yêu cầu quá quắt hơn thế nữa hắn chắc như đinh cũng tiếp tục đồng ý.   Hoa Thiên Cốt nghĩ bụng không ổn, lo ngại kéo tay áo của Bạch Tử Họa, nàng không thích thấy sư phụ và Đông Phương đánh nhau đâu.  Bạch Tử Họa nhìn ánh mắt như chân thành nhưng thực ra lại xảo trá của Đông Phương Úc Khanh, hắn cũng biết mặc dầu mình không ứng chiến, nếu Đông Phương Úc Khanh đã tìm ra cách chữa mắt cho Hoa Thiên Cốt thì chắc như đinh sẽ cứu. Nhưng nếu hắn đã đặt điều kiện thì sao hắn hoàn toàn có thể chịu không ân huệ này được. Hắn kỳ vọng đôi mắt của Tiểu Cốt hoàn toàn có thể nhanh khỏi, hoàn toàn có thể nhìn thấy hắn, không thích đợi mấy chục năm, nhưng cũng không thích mắc nợ Đông Phương Úc Khanh, đương nhiên chỉ hoàn toàn có thể đồng ý.  “Mời.” Bạch Tử Họa chậm rãi đưa tay ra, xem như đã đồng ý, tất cả mọi người đều hít thật sâu.  “Sư phụ!” Hoa Thiên Cốt lo tới suýt khóc, bằng sự hiểu biết của nàng về Đông Phương, đây chắc như đinh không phải là một trận đấu giao lưu cọ xát thông thường.  “Từ đã.” Đông Phương Úc Khanh mở quạt vẫy vẫy, trông cực kỳ gợi đòn: “Ta chỉ nói muốn đấu với ngươi một trận, chứ có nói đánh đâu. Ta chỉ là người phàm, sao đấu nổi với Trường Lưu thượng tiên ngươi, há chẳng phải là cậy lớn hiếp bé sao.”  “Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?” Ma Nghiêm cả giận nói.  Vẻ mặt Đông Phương Úc Khanh trở nên tráng lệ: “Bạch Tử Họa, ta muốn đánh cược với ngươi, thời hạn mười sáu năm, cược câu của Cốt Đầu khi bị ngươi giết, nàng sẽ không bao giờ yêu ngươi nữa!”  Mọi người sửng sốt, đừng nói Hoa Thiên Cốt, đám Ma Nghiêm và trong cả Bạch Tử Họa cũng tái mặt.  Lúc Hoa Thiên Cốt nói câu ấy, có rất nhiều người ở đó. Dáng vẻ điên khùng của Bạch Tử Họa khi đó không còn ai hoàn toàn có thể quên được.  “Sao, không đủ can đảm cược? Cũng đúng, thật ra Cốt Đầu mất trí nhớ trở thành bé ngốc, ngươi đã thua rồi. Đúng là nàng không hề yêu ngươi, nàng muốn bỏ ngươi đi với ta, nhưng là ngươi ép nàng ở lại, ở đầu cuối nàng Phục hồi trí nhớ, mới quay trở lại làm Tiểu Cốt yêu ngươi kia. Chẳng còn cách nào khác, ai bảo trước nay nàng vẫn là một kẻ cố chấp chứ.” Khóe mắt Đông Phương Úc Khanh lộ ý cười, nhìn khuôn mặt lại tái xanh thêm mấy phần nữa của Bạch Tử Họa, biết mình chọc đúng nỗi đau của hắn.  Mọi người nhận ra Bạch Tử Họa không bình thường, xung quanh lạnh buốt, tất cả đều lùi lại mấy bước.  “Nếu không phải ngươi vẫn cao cao tại thượng ở cạnh bên Cốt Đầu thì ai thắng ai thua còn chưa chắc như đinh đâu. Ngươi dám cược với ta không?” Sau đó Đông Phương Úc Khanh nói ngắn gọn quy tắc một lần. Đại khái là muốn Hoa Thiên Cốt trở về hạ giới, trong tình huống mất trí nhớ ở đầu cuối sẽ yêu ai, Bạch Tử Họa, Đông Phương Úc Khanh, Sát Thiên Mạch hay ai đó muốn tham gia.   Hắn càng nói, vẻ mặt mọi người càng phức tạp, Hoa Thiên Cốt lo âu nắm chặt tay.  “Khi có kết quả, đúng vào lúc Cốt Đầu nói ra tên người mình yêu thích thì cũng tiếp tục Phục hồi trí nhớ, dù cho những người dân được gọi tên không phải là Trường Lưu thượng tiên ngươi, thì ta tin nàng vẫn sẽ ở bên ngươi như trước kia. Sau đó Phục hồi lại thị lực và pháp lực, tất cả đều trở về lúc ban đầu, ngươi chẳng tổn thất gì cả, sao nào?” Đông Phương Úc Khanh nhìn chằm chằm vào Bạch Tử Họa.   “Không được! Cá cược cái gì, chỉ là trò trẻ con!” Ma Nghiêm rất khó chịu nói, Sênh Tiêu Mặc lại ngồi thẳng người mắt sáng ngời.   Mọi người ở đầu cuối cũng hiểu được ý của Đông Phương Úc Khanh và mục tiêu thực sự của chuyến du ngoạn này. Hắn muốn có thuở nào cơ được công minh theo đuổi Hoa Thiên Cốt, cho nên vì thế chỉ hoàn toàn có thể dùng cách này. Tuy là nói Bạch Tử Họa không còn tổn thất gì, nhưng nếu ở đầu cuối Hoa Thiên Cốt lại làm đúng như những gì tôi đã từng nói, không yêu Bạch Tử Họa mà yêu người khác, dù cho tình yêu ngắn ngủi không sâu đậm, ở đầu cuối vẫn sẽ về bên hắn, nhưng giữa hai người lại sở hữu rạn nứt không thể bù đắp. Chưa đánh đã bại, chiêu này của Đông Phương Úc Khanh thật là hiểm độc.   Nhưng mặc dầu đối mặt với ý đồ độc ác mà tất cả mọi người đều nhìn ra, Bạch Tử Họa vẫn chỉ trầm tư hai giây, thản nhiên nói: “Ta cược với ngươi.”  Mọi người nhốn nháo, Đông Phương Úc Khanh cũng nở nụ cười đã biết từ lâu.   Hoa Thiên Cốt tức điên, sư phụ đồng ý? Có lầm không? Nàng nhảy dựng gào lên: “Ta không thích!”  Hai người bọn họ có ý gì! Dám dùng nàng để cá cược! Nàng yêu ai thích ai thì liên quan gì tới bọn họ. Nàng thà tiếp tục mù còn hơn phải thử lần này. Vứt một kẻ chẳng nhớ gì như nàng xuống hạ giới, nếu nàng hồ đồ thật sự thích người khác thì phải làm thế nào? Sau này nàng còn mặt mũi nào về gặp sư phụ nữa!  “Cốt Đầu không thích? Ta vốn tưởng nàng rất có niềm tin với tình yêu của tớ chứ?” Đông Phương Úc Khanh cười trộm sau cây quạt.   Bạch Tử Họa cúi đầu nhìn nàng.  “Ta ta ta đương nhiên là tin…” Hoa Thiên Cốt đỏ mặt, rốt cuộc Đông Phương muốn làm gì đây, việc này to thì to mà nhỏ cũng nhỏ, không đùa được đâu.   “Nếu nàng cũng cảm thấy bất kể trong tình huống nào thì cũng tiếp tục yêu mình Bạch Tử Họa, vậy cược đi, xem là trò chơi cũng khá được. Hơn nữa sau khi mất trí nhớ xuống hạ giới, hồn phách cũng dời, hoàn toàn có thể nhìn thấy ngay lập tức, mười sáu năm sau chữa khỏi mắt rồi cũng hoàn toàn có thể nhìn thấy, tránh việc phải chịu khổ trong bóng tối nữa.”  “Không được! Ta khước từ!” Hoa Thiên Cốt giơ đấm tay lên nhất quyết phản đối việc trở thành đồ đánh cược của bọn họ. Lần trước mất trí nhớ nàng vẫn còn sợ, lần đó quả thật đã định bỏ trốn theo Đông Phương, nếu lần nó lại phạm cùng lỗi sai thì phải làm thế nào? Huống chi bé ngốc trước kia cũng xem như thể được sư phụ nuôi nấng, mà lần này theo quy tắc Đông Phương nói thì phải mười lăm năm sau mới được gặp, sư phụ và mọi người xuống hạ giới lại không thể dùng khuôn mặt thật, nhiều người như vậy sao nàng hoàn toàn có thể nhận ra người, yêu người được? Nàng không yên tâm một chút ít nào. Vụ cá cược này quả thật không còn hại gì cho bọn họ, nhưng ở đầu cuối, không chừng người thua lại đó đó là nàng.   “Tiểu Cốt, đừng sợ.” Bạch Tử Họa bỗng vươn tay xoa đầu nàng, khẽ an ủi.  Hoa Thiên Cốt không hiểu sự tự tin ấy của người đến từ đâu, sao người dám mạo hiểm cả việc hoàn toàn có thể mất đi nàng? Nàng ngẩng đầu nhìn Bạch Tử Họa, tầm mắt vẫn tối đen.  Nàng ngày càng không thấy rõ, cũng ngày càng không hiểu người. Không hiểu vì sao thành thân lâu như vậy rồi mà người vẫn không chịu chạm vào nàng, lại còn viện nguyên do không thích làm lúc nàng không nhìn thấy gì, muốn đợi tới khi nàng hoàn toàn bình phục. Không hiểu sao mấy năm mới gần đây ngày nào người cũng thanh tu, thường xuyên bế quan, cũng ngày càng thờ ơ với nàng.  Câu “Nếu được quay lại sẽ không bao giờ yêu ngươi nữa” kia chẳng qua chỉ tiện mồm nói trong lúc đau đớn tận cùng thôi, không phải là thật. Nàng không biết Bạch Tử Họa lại để ý như vậy. Hay là người đã ghét việc chăm sóc một kẻ không nhìn thấy gì như nàng rồi?  Người thà chia lìa mười lăm năm với nàng, mạo hiểm cả việc hoàn toàn có thể mất đi nàng cũng muốn cược ván này? Người chẳng lẽ không biết, dẫu có đúng như lời Đông Phương nói, bất kể sự lựa chọn của nàng thế nào, chỉ việc Phục hồi trí nhớ là nàng sẽ mãi mãi không rời xa người, nhưng sẽ tạo nên mối rạn lớn chừng nào trong quan hệ của bọn họ đây? Người không quan tâm tới những điều đó sao?   Trên thế gian này, chuyện không thể cược, chuyện dễ thua nhất đó đó là tình cảm, “Ta không quan tâm! Ta khước từ! Các người muốn cược thì tự đi mà cược, ta không chơi!” Hoa Thiên Cốt nổi giận đùng đùng quay người bỏ đi, tiếc là không thấy đường nên thiếu khí thế, suýt tí nữa là té ngã, U Nhược vội vàng nhảy lên đỡ nàng, mắt Bạch Tử Họa hiện lên vẻ đau lòng.  Nhân vật chính đi rồi, những người dân còn sót lại ngơ ngác nhìn nhau, gặp chuyện thế này chẳng trách một người vốn hiền lành như Hoa Thiên Cốt lại tức giận đến thế. Đông Phương Úc Khanh chắp tay với Bạch Tử Họa: “Nếu thượng tiên đã đồng ý thì ván cược này đã định, chúng tiên làm chứng. Về phần Cốt Đầu, ta tin thượng tiên nhất định hoàn toàn có thể thuyết phục nàng.”  Sênh Tiêu Mặc hớn hở khẽ gõ lên mặt bàn: “Xóa luôn trí nhớ của Tiểu Cốt đi là được, sao phải đợi tận mười lăm năm sau.”  Đông Phương Úc Khanh mỉm cười: “Ta nghĩ tất cả mọi người đều muốn thấy một Tiểu Cốt chân thực mà không mang một kí ức giả. Huống chi ta cần thời gian để chế thuốc trị mắt cho nàng, tất nhiên, điều quan trọng nhất là một kẻ chưa tới mười tuổi như ta sao tham gia vào vụ cá cược này được, phải cho ta chút thời gian chứ! Ha ha…”  Mọi người sửng sốt, không một ai nhận ra Đông Phương Úc Khanh dùng thuật che mắt gì. Thì ra hắn chuyển thế nhưng chưa lớn, vẫn còn mang hình dáng đứa trẻ. Đương nhiên không chịu cứ thế mà tham gia vụ cá cược này rồi.  Đông Phương Úc Khanh mang người của Dị hủ những rời đi, Đại hội Kiếm Tiên lại tiếp tục, nhưng mọi người đã sớm mất hứng thú xem tỉ thí. Dù sao thì Đại hội năm nào thì cũng luôn có thể có, nhưng chuyện thú vị thế này đã lâu không xảy ra trong Lục giới rồi.


Clip Hoa Thiên Cốt kết hơn với Bạch Tử Họa ngoài chuyênnj ?

Bạn vừa Read tài liệu Với Một số hướng dẫn một cách rõ ràng hơn về Video Hoa Thiên Cốt kết hơn với Bạch Tử Họa ngoài chuyênnj tiên tiến nhất

Chia Sẻ Link Tải Hoa Thiên Cốt kết hơn với Bạch Tử Họa ngoài chuyênnj miễn phí

Bạn đang tìm một số trong những Chia SẻLink Download Hoa Thiên Cốt kết hơn với Bạch Tử Họa ngoài chuyênnj Free.

Thảo Luận thắc mắc về Hoa Thiên Cốt kết hơn với Bạch Tử Họa ngoài chuyênnj

Nếu sau khi đọc nội dung bài viết Hoa Thiên Cốt kết hơn với Bạch Tử Họa ngoài chuyênnj vẫn chưa hiểu thì hoàn toàn có thể lại Comment ở cuối bài để Mình lý giải và hướng dẫn lại nha #Hoa #Thiên #Cốt #kết #hơn #với #Bạch #Tử #Họa #ngoài #chuyênnj - 2022-07-08 03:12:02
Post a Comment (0)
Previous Post Next Post