Mẹo Lê Kiên Trung Nguyễn Thị Thu Hương - Lớp.VN

Mẹo Hướng dẫn Lê Kiên Trung Nguyễn Thị Thu Hương Chi Tiết

Lê Hữu Kông đang tìm kiếm từ khóa Lê Kiên Trung Nguyễn Thị Thu Hương được Update vào lúc : 2022-07-09 12:28:03 . Với phương châm chia sẻ Mẹo Hướng dẫn trong nội dung bài viết một cách Chi Tiết 2022. Nếu sau khi tham khảo tài liệu vẫn ko hiểu thì hoàn toàn có thể lại Comments ở cuối bài để Tác giả lý giải và hướng dẫn lại nha.
Skip to content

Nội dung chính
    Tiểu sử[sửa | sửa mã nguồn] Tham khảo[sửa | sửa mã nguồn]

Bước tới điều hướng
Bước tới tìm kiếm

Lê Kiên Trung (sinh 1958) là một Thiếu tướng Công an nhân dân Việt Nam. Ông từng là Phó Tổng cục trưởng Tổng cục An ninh, Bộ Công an.[1] Ông là con của Tổng Bí thư Lê Duẩn.

Tiểu sử[sửa | sửa mã nguồn]

Lê Kiên Trung là con trai của cựu Tổng Bí thư Ban Chấp hành Trung ương Đảng Cộng sản Việt Nam Lê Duẩn.

Từ năm 2008 đến năm 2010, Lê Kiên Trung là Cục trưởng Cục Hải quan Thành phố Hồ Chí Minh. Người tiếp sau ông làm Cục trưởng Cục Hải quan Thành phố Hồ Chí Minh từ năm 2010 đến tháng 5 năm 2015 là vợ ông, bà Nguyễn Thị Thu Hương.[2][3]

Năm 2011, Lê Kiên Trung được điều động chuyển sang Bộ Công an Việt Nam giữ chức vụ Phó Tổng cục trưởng, Tổng cục An ninh 2, Bộ Công an (Việt Nam) (bảo mật thông tin an ninh nội địa).[3]

Năm 2022, Lê Kiên Trung là Thiếu tướng Công an nhân dân Việt Nam, Phó Tổng cục trưởng, Tổng cục An ninh, Bộ Công an (Việt Nam).[4]

Tham khảo[sửa | sửa mã nguồn]

^ Con trai cố Tổng Bí thư Lê Duẩn: ‘Lịch sử đã không công minh với ông’ ^

“Lãnh đạo Cục Hải quan Thành phố Hồ Chí Minh”. Truy cập ngày 16 tháng 8 năm 2022.

^ a ă Hoàng Khương (2 tháng 10 năm 2010). “Nhân sự mới”. Báo Tuổi trẻ, Báo Pháp luật Thành phố Hồ Chí Minh. Truy cập ngày 16 tháng 8 năm 2022. ^ Tô Lan Hương (27 tháng 7 năm 2022). “Thiếu tướng Lê Kiên Trung: “Tôi không bao giờ tránh mặt khi nói về cha mình“”. Báo Công an nhân dân. Truy cập ngày 16 tháng 8 năm 2022.

Từ khóa: Lê Kiên Trung, Lê Kiên Trung, Lê Kiên Trung

Nguồn: Wikipedia

HƯỚNG DẪN LẤY CODE (CHỈ MẤT 10 GIÂY)

Bước 1: COPY từ khóa phía dưới (hoặc tự ghi nhớ) gửi hàng đi mỹ Bước 2: Vào google.com và tìm từ khóa. Sau đó, nhấp vào kết quả này của trang này. Bước 3: Kéo xuống cuối trang bạn sẽ thấy nút LẤY CODE

===============================

HƯỚNG DẪN LẤY CODE (CHỈ MẤT 10 GIÂY)

Bước 1: COPY từ khóa phía dưới (hoặc tự ghi nhớ) gửi hàng đi mỹ Bước 2: Vào google.com và tìm từ khóa. Sau đó, nhấp vào kết quả này của trang LADIGI .VN Bước 3: Kéo xuống cuối trang bạn sẽ thấy nút LẤY CODE

===============================

NETFLIX có ưu điểm gì:

- Tận hưởng phim bản quyền Chất lượng cao độ phân giải 4K, FHD, âm thanh 5.1 và không quảng cáo như những web xem phim lậu.

- Kho phim đồ sộ, những phim MỸ, TÂY BAN NHA, HÀN, TRUNG, NHẬT đều có đủ và 90% phim có Vietsub.

- Cài trên điện thoại, máy tính, tablet, SmartTv, box đều xem được.

Kỳ Tích 2 Vợ Chồng Trấn Thủ Cục Hải Quan Tp Hồ Chí Minh 13 Năm Liền

27-7-2013

Trần Hùng 

 Ông Lê Kiên Trung làm Cục phó Cục Hải quan TP.Hồ Chí Minh, Bí thư Đảng bộ 2 nhiệm kỳ (từ 2000 đến 2010). 

Ông làm Cục trưởng Cục Hải quan Tp.Hồ Chí Minh từ tháng 12 năm 2007. Hiện là Thiếu tướng, Phó Tổng cục trưởng Tổng Cục An ninh II (bảo mật thông tin an ninh nội địa) – Bộ Công an (2011).

Lê Kiên Trung, cục trưởng Cục Hải quan TP.Hồ Chí Minh, được điều động sang Bộ CA, giữ chức phó tổng cục trưởng Tổng cục An ninh II (bảo mật thông tin an ninh nội địa)

Bà Nguyễn Thị Thu Hương là vợ ông Lê Kiên Trung, công tác thao tác trong ngành Hải quan từ năm 1995.

2006, bà là Chi cục trưởng Hải quan sân bay Tân Sơn Nhất

4/2010, được chỉ định Phó Cục trưởng Cục Hải quan TP. Hồ Chí Minh

8 /2010, Nhận Danh hiệu Anh hùng Lao động (Lần đầu tiên Hải quan Việt Nam có một nữ AHLĐ)

10/2010, Bổ nhiệm Cục trưởng Cục Hải quan TP.Hồ Chí Minh, thay vị trí trước đó của chồng là ông Lê Kiên Trung.

Từ 2000, ông chồng tuy làm Cục phó nhưng là Bí thư, mặt khác là con của Lê Duẩn nữa. Chị vợ kế nghiệp chồng mới năm 2010, tuổi còn đang sung thêm mác AHLĐ nữa, em hèm! còn giữ lá chắn trấn thủ dài dài

Theo dân giả cho là Hải quan là ngành “nhẹ nhàng nhưng lúa nhiều”. Trong ngành HQ “ngon cơm nhất” là Thành phố Hồ Chí Minh. Trong Tp Hồ Chí Minh oách xà lách nhất là Sân bay Tân Sơn Nhất. Có lúc còn ngon hơn làm quan chánh quyền, hổng biết có phải dzậy hông?

Còn theo báo chí thì Hải quan Tp Hồ Chí Minh đi đầu toàn nước về tăng cấp cải tiến thủ tục hành chính và Đảng bộ Chi cục Hải quan Tân Sơn Nhất: 5 năm liền trong sạch, vững mạnh tiêu biểu (2007-2011)

Trước đó, theo yêu cầu công tác thao tác, ông Lê Kiên Trung, cục trưởng Cục Hải quan TP.Hồ Chí Minh, được điều động sang Bộ Công an, giữ chức phó tổng cục trưởng Tổng cục An ninh II (bảo mật thông tin an ninh nội địa). Bà Nguyễn Thị Thu Hương là vợ ông Lê Kiên Trung.

HOÀNG KHƯƠNG

Lê Kiên Trung (sinh 1958) là một Thiếu tướng Công an nhân dân Việt Nam. Ông từng là Phó Tổng cục trưởng Tổng cục An ninh, Bộ Công an.[1] Ông là con của Tổng Bí thư Lê Duẩn.

Lê Kiên Trung là con trai của cựu Tổng Bí thư Ban Chấp hành Trung ương Đảng Cộng sản Việt Nam Lê Duẩn.

Từ năm 2008 đến năm 2010, Lê Kiên Trung là Cục trưởng Cục Hải quan Thành phố Hồ Chí Minh. Người tiếp sau ông làm Cục trưởng Cục Hải quan Thành phố Hồ Chí Minh từ năm 2010 đến tháng 5 năm 2015 là vợ ông, bà Nguyễn Thị Thu Hương.[2][3]

Năm 2011, Lê Kiên Trung được điều động chuyển sang Bộ Công an Việt Nam giữ chức vụ Phó Tổng cục trưởng, Tổng cục An ninh 2, Bộ Công an (Việt Nam) (bảo mật thông tin an ninh nội địa).[3]

Năm 2022, Lê Kiên Trung là Thiếu tướng Công an nhân dân Việt Nam, Phó Tổng cục trưởng, Tổng cục An ninh, Bộ Công an (Việt Nam).[4]

Page 2

Ngày

Ngày 8 tháng 7 là ngày thứ 189 (190 trong năm nhuận) trong lịch Gregory. Còn 176 ngày trong năm.

Là Thiếu tướng, Phó Tổng cục trưởng Tổng cục An ninh, Bộ Công an, nên khi nhận lời trò chuyện với Chuyên đề An ninh thế giới Giữa tháng – Cuối tháng về Tổng Bí thư Lê Duẩn nhân kỷ niệm 30 năm ngày mất của ông, tôi đã nghĩ Tướng Lê Kiên Trung khó mà thẳng thắn, sòng phẳng với những thắc mắc mà tôi sẽ hỏi anh. Nhưng sau buổi trò chuyện 2 tiếng đồng hồ, tôi biết tôi đã vội vàng khi Dự kiến thế!

Cha tôi quyết đoán, nhưng không mặc kệ

 - Nhà báo Tô Lan Hương: Thưa Thiếu tướng Lê Kiên Trung, khác với nhiều người thân trong gia đình trong mái ấm gia đình mình, anh hầu như trước đó chưa từng xuất hiện trên báo chí và chia sẻ những câu truyện về Tổng bí thư (TBT) Lê Duẩn?

- Thiếu tướng Lê Kiên Trung: Thực ra tôi đã từng viết một bài trên Báo An ninh thế giới nhiều năm trước với những câu truyện của tôi về cha. Nhưng đặc thù việc làm khiến tôi không phải lúc nào thì cũng thấy mình nên xuất hiện trên mặt báo để chia sẻ những suy nghĩ trong lòng.

- Thế thì, khi nhận lời trò chuyện với Chuyên đề ANTG Giữa tháng - Cuối tháng chúng tôi, với cương vị mà anh đang nắm giữ, anh có ngại ngần nếu tôi hỏi anh những thắc mắc mà bao năm qua, nhiều người vẫn cho là nhạy cảm, về TBT Lê Duẩn?

- Bạn hãy cho tôi một nguyên do để một người con phải ngại ngần, tránh mặt khi nói về cha mình?! Đặc biệt, một con người của dân tộc bản địa, của nhân dân, hết đời góp sức quyết tử vì sự nghiệp của đất nước.

- Vậy thì, tôi muốn khởi đầu với một điều giản dị. Có phải lúc còn bé, anh là người con được thân mật với TBT Lê Duẩn và được ông thương yêu, cưng chiều nhiều nhất? Ký ức của anh về người cha chính khách có gì khác với ký ức của những đứa con thông thường?

- Ký ức bao trùm trong tôi về ba có lẽ rằng là ký ức về tình thương. Nói là ba thương tôi hơn những anh chị em khác cũng không hẳn là đúng. Tôi không đủ can đảm nói ba tôi dành riêng cho tôi nhiều tình thương nhất, nhưng tôi như mong ước là đứa con được gần ba nhiều nhất so với những anh chị trong nhà. 

Thật ra ba tôi đi hoạt động và sinh hoạt giải trí cách mạng từ sớm, thời gian ông thân mật mái ấm gia đình, con cháu gần như thể không còn. Các anh chị tôi, từ lúc đẻ ra cho tới lúc trưởng thành, hầu hết đều chỉ được gặp ba khi ông ghé thăm nhà. Tôi như mong ước  sinh ra khi ba tôi đã ra Tp Hà Nội Thủ Đô, trong toàn cảnh miền Bắc đã được hưởng hoà bình. 

Mẹ tôi khi đó đang học ở Trung Quốc, tôi lại là con út trong nhà, nên ba tôi, với tâm trạng của một người cha “gà trống nuôi con”, thương tôi phải xa mẹ, đã luôn dành riêng cho tôi tình yêu thương đặc biệt. 

Dù là TBT và phải đảm đương trách nhiệm lớn lao với việc giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước, nhưng ông đã luôn để tôi là “cái đuôi” của ông trong suốt nhiều năm trời. Tôi ăn cùng ba, quanh quẩn bên ông khi ông thao tác và tôi ngủ cùng giường với ông cho tới tận khi tham gia học lớp 7, lớp 8.

- Điều đặc biệt nhất mà anh cảm nhận ở ba mình?

- Cũng là tình thương! Nhiều người nghĩ với vị trí người lãnh đạo đất nước, ba tôi là người lạnh lùng, cứng rắn, nhưng thực ra, ông vô cùng tình cảm với người xung quanh.

Không chỉ là tình cảm của người cha dành riêng cho con, tình cảm của người chồng dành riêng cho vợ, mà còn là một tình cảm giữa người với người. Ba tôi coi những người dân giúp việc cho ông như người thân trong gia đình trong nhà. Ông cũng là người mà nếu đi ra đường, gặp một người nghèo, sẽ thuận tiện và đơn giản rơi nước mắt. Nhiều người đi làm cách mạng bắt nguồn từ lý tưởng, từ lý trí, nhưng ba tôi đi làm cách mạng bắt nguồn từ tình thương. 

Khi còn nhỏ, có lần bà nội tôi nói với ba tôi: “Đến bao giờ nhà mình mới có một nồi khoai như nồi khoai nhà cạnh bên?”. 

Ông kể ông đã khóc khi nghe đến câu nói ấy, dù khi đó ông chỉ là một đứa trẻ nhỏ đang ngồi trong lòng mẹ. Ông thương xót cái ao ước nhỏ bé đến tội nghiệp của bà nội tôi bao nhiêu thì ông thấy căm giận chính sách đã tạo ra cả một dân tộc bản địa nghèo khổ, với một lớp người mà ước mơ của tớ chỉ là một nồi khoai để ăn bấy nhiêu. Và vì muốn thay đổi điều đó, ông đã đi làm cách mạng.

- Anh nói, TBT Lê Duẩn đi làm cách mạng từ tình thương, nhưng trong một quá trình lịch sử dài sau này, khi nhắc về TBT Lê Duẩn, người ta vẫn nhận định rằng ông rất độc đoán trên cương vị của tớ khi ông còn nắm quyền?

- Tôi vẫn luôn biết có những người dân nhìn ba tôi theo cách đó. Nhưng, như những gì tôi đã được tận mắt tận mắt chứng kiến về cha mình, thì cảm nhận của tôi hoàn toàn khác. Năm 1954, sau Hiệp định Geneve, ba tôi đưa mẹ tôi lên tàu ra miền Bắc, còn ông thì bí mật ở lại miền Nam.

Trước lúc chia tay, ông nói với bà: “Anh thương vợ con anh ra làm sao, thì anh cũng thương đồng bào, đồng chí của tớ như vậy, cho nên vì thế anh phải ở lại, cùng với đồng bào đồng chí miền Nam chiến đấu để giành độc lập thực sự”. 

Và nếu không phải vì Bác Hồ đã nhất quyết yêu cầu ba tôi ra miền Bắc năm 1957 để nhận trách nhiệm mới, có lẽ rằng ba tôi sẽ vẫn ở lại miền Nam, dù có lẽ rằng ông hiểu, khi Trung ương gọi ông ra miền Bắc, nghĩa là ông sẽ được tin cậy giao những vai trò quan trọng hơn trong cỗ máy lãnh đạo đất nước. Một con người độc đoán, sẽ rất khó có tình cảm như vậy với đồng bào, đồng chí.

Một điều nữa, trong cuộc trận chiến tranh quyết liệt kéo dãn 20 năm mà mỗi mái ấm gia đình ở cả phía bên này và phía bên kia đều phải gánh chịu nỗi đau mất mát, thêm vào đó với sự khác lạ về ý thức hệ, thì sự thù hận là rất khó tránh khỏi. 

Trong nhiều cuộc trận chiến tranh, phe thắng cuộc đã có sự trả thù với những kẻ thất bại. Nhưng sau khi giải phóng xong, Đảng ta mà người đứng đầu là ba tôi đã đưa ra mệnh lệnh: Bằng bất kể giá nào thì cũng không được động chạm đến những người dân thuộc cơ quan ban ngành sở tại cũ. Và, thay vì một cuộc tắm máu như báo chí nước ngoài đã Dự kiến trước giải phóng, những người dân thuộc cơ quan ban ngành sở tại cũ chỉ bị đưa đi tái tạo, giáo dục…

Tôi nghĩ ba tôi là người quyết đoán. Nhưng sự quyết đoán của ông nằm trong chừng mực của một người làm chính trị có xem xét trước sau, chứ không phải mặc kệ. 

Ông vẫn nói, làm chính trị là phải biết chờ đón. Vì có những việc dù mình nghĩ đúng, nhưng mình vẫn phải chờ đón sự đồng lòng từ những người dân xung quanh. Chính từ những việc đó, mà sau này, đã có những người dân hiểu không đúng hoặc đánh giá không đúng chuẩn về phương pháp và cách làm của ông.

Nhiều người phê phán cha tôi vì việc duy trì nền kinh tế tài chính bao cấp quá lâu. Nhưng ngay sau khi giải phóng xong, khi mà nhiều người trong tất cả chúng ta vẫn còn coi Mỹ là quân địch, ba tôi đã giao cho Bộ trưởng Ngoại giao khi đó là ông Nguyễn Cơ Thạch sang thăm Mỹ, bằng mọi thủ đoạn thiết lập quan hệ ngoại giao với Mỹ. 

Ba tôi đã muốn không thay đổi nền kinh tế tài chính thị trường ở miền Nam, song song với nền kinh tế tài chính bao cấp ở miền Bắc, vì chính ông cũng muốn so sánh ưu điểm và nhược điểm của hai nền kinh tế tài chính đó. Vì ba tôi và những đồng chí của tớ khi đó đều được giáo dục và trưởng thành trong khối mạng lưới hệ thống lý luận về XHCN theo quy mô Xôviết của Stalin. 

Nhưng ông cảm nhận được, nền kinh tế tài chính thị trường có những ưu điểm của nó, và ông muốn có thời cơ để so sánh giữa hai quy mô đó, để tìm được con phố tốt nhất cho đất nước. 

Dù chuyện này chưa bao giờ được ông công khai minh bạch trong những nghị quyết của Bộ Chính trị, nhưng trong chỉ huy của ba tôi và những đồng chí lãnh đạo chủ chốt của Đảng với ông Nguyễn Cơ Thạch trước chuyến thăm Mỹ sau giải phóng, tôi biết rằng đã có nội dung đó. Tiếc là cuộc đàm phán đó đã không thành công. Vì khi đó, nhiều người bên phía tất cả chúng ta vẫn còn coi Mỹ là quân địch, và bản thân người Mỹ cũng luôn có thể có suy nghĩ ngược lại. 

Với họ, việc một nước lớn như Mỹ thất bại trong trận chiến với một dân tộc bản địa nhỏ bé như Việt Nam đã làm tổn thương nặng nề lòng tự tôn của tớ. Không thể thuận tiện và đơn giản để hai nước hoàn toàn có thể ngay lập tức nối lại quan hệ ngoại giao, thông thường hoá quan hệ. Thậm chí, sau đó Mỹ còn cấm vận Việt Nam nhiều năm liền. Nên ở đầu cuối, chuyến du ngoạn của ông Nguyễn Cơ Thạch đã thất bại.

- Cứ cho là chuyến du ngoạn đó thất bại, thì tôi nghĩ, vẫn có nhiều phương pháp để duy trì và phát triển quy mô kinh tế tài chính thị trường ở miền Nam song song với quy mô bao cấp ở miền Bắc, nhưng như tất cả chúng ta đã biết, ngày đó, nền kinh tế tài chính bao cấp đã được nhân rộng ở cả hai miền. Tại sao ba ông không làm điều đó?

- Bối cảnh lịch sử lúc đó có lẽ rằng đã khiến ba tôi rất khó thực hiện khát vọng và mục tiêu của tớ. Khi mà Mỹ từ chối quan hệ ngoại giao với Việt Nam, và bản thân những nhà lãnh đạo trong nước thời đó đều tin theo khối mạng lưới hệ thống xã hội chủ nghĩa quy mô Xôviết của Stalin, thì việc đưa ra một ý tưởng như vậy là trái với lý tưởng của nhiều người. 

Tôi vẫn nhớ hồi đó, khi Nam Tư đưa ra khái niệm kinh tế tài chính thị trường, họ đã bị khai trừ ra khỏi khối mạng lưới hệ thống những nước XHCN và bị xem như một nước xét lại. Cho nên, không thể thuận tiện và đơn giản bày tỏ quan điểm của tớ và thuyết phục những người dân khác cùng đồng lòng với quan điểm đó, nhất là trong một quá trình nhạy cảm như đất nước ta khi đó. 

Mà anh chỉ hoàn toàn có thể thực hiện nó âm thầm ở chỗ này, chỗ kia, cho tới lúc lý thuyết của anh chứng tỏ được là nó có sức sống, là nó thuyết phục, là thành công, thì đến lúc đó, anh mới hoàn toàn có thể quay lại thuyết phục những người dân khác. Vì ba tôi hiểu nếu ngay lập tức thay đổi hoàn toàn có thể sẽ khiến sự chia rẽ trong Đảng. Và hơn lúc nào hết, trong điều kiện đất nước lúc đó Đảng ta càng nên phải coi trọng sự đồng lòng, thống nhất.

- Bây giờ là thời điểm TBT Lê Duẩn đã mất được 30 năm. Vài ngày trước, trong ngày giỗ lần thứ 30 của TBT, tôi có đến mái ấm gia đình ông và nhìn thấy có những lẵng hoa gửi đến từ những Ủy viên Bộ Chính trị và một số trong những đồng chí lãnh đạo Đảng Nhà nước đã đến thắp hương tại số 6 Hoàng Diệu, ngôi nhà TBT Lê Duẩn sống lúc sinh thời.  Vài năm trở lại đây, báo chí đã nhắc lại về vai trò của ông Lê Duẩn trong quá trình ông làm lãnh đạo. Nhưng có thuở nào kỳ dài, người ta ít nhắc tới TBT Lê Duẩn. Anh có biết tại sao?

- Bạn hỏi không đúng chỗ rồi. Và cũng không hẳn như vậy! Nhưng tôi nghĩ thế này, tất cả chúng ta không thể không thừa nhận, trong Đảng Cộng sản Việt Nam vẫn luôn tồn tại những sự khác lạ về tư tưởng. Ví dụ như quan điểm cải cách ruộng đất, quan điểm về trận chiến tranh cách mạng miền Nam, quan điểm về thống nhất đất nước, quan điểm về việc áp dụng quy mô kinh tế tài chính bao cấp hay thị trường, quan điểm về đường lối ngoại giao… 

Cho nên việc có người này hay người khác ủng hộ hay là không ủng hộ, đồng tình hay là không đồng tình với đường lối của cha tôi khi ông còn nắm quyền có lẽ rằng cũng là chuyện thông thường.

Ba tôi kể, ngay thời kỳ trận chiến tranh giải phóng miền Nam, có những người dân trong tất cả chúng ta sợ Mỹ, có những người dân thân trong gia đình với Liên Xô, có những người dân thân trong gia đình với Trung Quốc. Thế nên có nhiều chuyện, Bộ Chính trị vừa họp xong, nước này nước kia đã tìm cách can thiệp. Nhiều người không thích tất cả chúng ta giải phóng miền Nam đâu. Nhưng Đảng ta và ba tôi quyết tâm thao tác đó đến cùng.

Một trong những điều buồn nhất của ba tôi trong cuộc sống làm cách mạng của ông đó đó là Hiệp định Geneve. Ông từng kể ông đã khóc rất nhiều khi đồng bào miền Nam đổ ra đường, chia tay con em của tớ mình ra miền Bắc, họ giơ hai ngón tay, hẹn hai năm sau Tổng tuyển cử, hẹn hai năm sau hội ngộ. 

Nhưng ba tôi hiểu, sẽ không bao giờ là hai năm, sẽ không bao giờ có Tổng Tuyển cử… Và việc rút toàn bộ lực lượng vũ trang ra miền Bắc sẽ tạo điều kiện cho cơ quan ban ngành sở tại Ngô Đình Diệm củng cố sức mạnh ở miền Nam, điều đó đồng nghĩa với việc rồi đây miền Nam sẽ còn đổ máu. Mà điều ba tôi đau xót đó đó là, tất cả chúng ta hoàn toàn có thể giải phóng miền Nam, nhưng đã phải đồng ý ký vào Hiệp định Geneve một cách đầy thiệt thòi vì sự tính toán của những nước lớn. 

Cho nên khi cử ông Lê Đức Thọ đi đàm phán ở Paris, Bộ Chính trị và ba tôi giao cho ông Lê Đức Thọ toàn quyền quyết định, tuy nhiên với điều kiện: “Anh đàm phán cái gì thì đàm phán, nhưng có hai vấn đề không bao giờ phải bàn: quân đội miền Bắc ở lại miền Nam và Mỹ rút quân ra khỏi Việt Nam”. Nghĩa là ba tôi và Đảng ta cho ông Lê Đức Thọ được quyền dữ thế chủ động trên bàn đàm phán, nhưng có những điều ông không bao giờ nhân nhượng.

Chúng ta không được phép sợ Trung Quốc

- Tôi từng nghe kể TBT Lê Duẩn đã báo cáo với Bác Hồ: “Chúng ta muốn thắng Mỹ thì nhất định không được sợ Mỹ, nhất định không sợ Trung Quốc, nhất định không được sợ Liên Xô…”? Anh có nghĩ ba mình là người cứng rắn, khi ông không bao giờ sợ những nước lớn?

- Ba tôi không sợ Mỹ, vì ông hiểu Việt Nam hoàn toàn có thể thắng Mỹ. Còn chuyện không sợ Trung Quốc là một câu truyện dài.

Ba tôi là tình nhân thích lịch sử. Ông đọc đi đọc lại những câu truyện về lịch sử chống ngoại xâm của dân tộc bản địa. Và vì thế, ông biết, trong những cuộc trận chiến tranh kéo dãn suốt mấy nghìn năm đất nước tồn tại, ngoài hai lần chống Pháp và Mỹ, lịch sử chống ngoại xâm của dân tộc bản địa Việt Nam là lịch sử chống quân xâm lược từ phương Bắc kéo xuống. 

Và dù trong thời gian ngắn hay dài, thì ở đầu cuối, tất cả chúng ta cũng đều đánh đuổi được giặc ngoại xâm phương Bắc. Dân tộc này trong lịch sử trước đó chưa từng sợ phương Bắc, và tôi nghĩ ba tôi thấm nhuần truyền thống ấy.

Từ lúc còn rất sớm, ba tôi đã nhận ra, dù họ viện trợ cho tất cả chúng ta rất nhiều, dù tiếng là hai nước Cộng sản anh em, thì họ vẫn mang những ý đồ không khác gì những triều đại trước đây. 

Ngay cả trong những cuộc gặp với ba tôi, một lãnh đạo của bạn đã nói: “Các đồng chí, tôi muốn nói cho những đồng chí biết điều này. Các đồng chí không cần làm cách mạng, tôi là quản trị của 500 triệu nông dân đang thiếu đất, và tôi sẽ mang một đạo quân tiến xuống khu vực Đông Nam Á”. 

Khi nghe câu nói đó ba tôi đã cảm nhận ra ngay ý đồ của tớ và dặn lòng mình luôn phải cảnh giác với dã tâm ấy. Ba tôi từng viết về một cuộc đối thoại giữa ông và một lãnh đạo của tớ (xin phép không nói rõ tên của nhà lãnh đạo đó - xin đổi là ông ta - PV) như vậy này:

“Ông ta hỏi tôi: Ở Lào, có bao nhiêu cây số vuông đất?

Tôi (Lê Duẩn) trả lời: Khoảng 200.000 cây số vuông.

Ông ta hỏi: Dân số của tớ bao nhiêu?

Tôi trả lời: Khoảng 3 triệu!

Ông ta  nói: Như vậy là không nhiều nếu không muốn nói là rất ít! Tôi sẽ đưa dân tôi đến đó, thật mà!

Ông ta  hỏi: Có bao nhiêu cây số vuông đất ở Thái Lan?

Tôi trả lời: Khoảng 500.000 cây số vuông.

Ông ta hỏi: Có bao nhiêu người?

Tôi trả lời: Khoảng 40 triệu!

Ông ta nói: Một tỉnh của nước tôi có 500.000 cây số vuông, nhưng có tới 90 triệu người. Tôi cũng tiếp tục đưa một số trong những người dân dân của tôi tới Thái Lan!

Đối với Việt Nam, họ không đủ can đảm nói về việc đưa người tới theo cách này. Tuy nhiên, ông ta nói với tôi: “Đồng chí, có đúng là người của những đồng chí đã chiến đấu và đánh bại quân Nguyên?”. Tôi nói: “Đúng”. Ông ta hỏi: “Có phải cũng chính người của đồng chí đã đánh bại quân Thanh?”. Tôi nói: “Đúng”. Ông ta nói: “Và quân Minh nữa, phải không?”. Tôi nói: “Đúng, và cả những ông nữa. Nếu những ông tìm cách xâm lược đất nước tôi. Các ông có biết điều đó không?...”.

Vì nhận thức được ý đồ của tớ, cũng như những tiền nhân, nên trong bất kể thực trạng nào, Đảng ta và ba tôi cũng giữ tinh thần cảnh giác, trong cả những lúc họ là nước viện trợ rất lớn cho tất cả chúng ta trong kháng chiến chống Mỹ.

Có lần, họ đề nghị viện trợ cho tất cả chúng ta 500 xe tải chi viện cho tuyến đường Trường Sơn, với điều kiện họ sẽ cử lái xe đi kèm. 500 xe hồi đó là vô cùng quý giá với Việt Nam. Nhưng tất cả chúng ta đã nhất quyết từ chối. 

Khi đó có đồng chí lãnh đạo đề nghị ba tôi “nhận vài chiếc cho những người dân ta vui”, nhưng ba tôi và lãnh đạo khước từ. Ba tôi cũng báo cáo với Bác Hồ: “Chúng ta muốn thắng Mỹ, thì không được sợ Mỹ, nhưng nhất định cũng không được sợ Trung Quốc”. Câu nói ấy của ông hẳn đã đến tai người Trung Quốc…

Ảnh trong bài: Alannguyen Đức.

- Hầu hết những nhà nghiên cứu và phân tích lịch sử đều nhận định, TBT Lê Duẩn là nhà lãnh đạo Việt Nam có đường lối cứng rắn nhất với phương Bắc. Anh có đồng ý với ý kiến của nhiều người, khi họ nhận định rằng sự cứng rắn của ông Lê Duẩn là một trong những nguyên nhân dẫn đến cuộc trận chiến tranh Biên giới phía bắc?

- Ba tôi cứng rắn với họ thì đúng. Nhưng những người dân nói ông là một trong những nguyên nhân dẫn đến cuộc trận chiến tranh Biên giới năm 1979 có lẽ rằng là không hiểu lịch sử. Suốt thời phong kiến của tất cả chúng ta, họ đã vì ghét ông vua nào mà đem quân xâm lược mảnh đất nền này? Không vì cha tôi, họ vẫn tìm cách chiếm Hoàng Sa, Trường Sa, rồi giờ đây là âm mưu chiếm toàn bộ biển Đông. Họ chẳng ghét ai cả. 

Chỉ có một nguyên do duy nhất, ý đồ xâm lược của tớ là không bao giờ thay đổi. Ba tôi, mang trong mình bản năng của người Việt suốt chiều dài lịch sử: tránh việc phải biết họ mạnh thế nào, nhưng anh cứ xâm phạm biên giới chúng tôi là chúng tôi đánh. 

Còn nói về sự cứng rắn với họ, ba tôi có lẽ rằng không thể so với cụ Lý Thường Kiệt. Bậc tiền nhân ấy đã dữ thế chủ động đánh phương Bắc ngay lúc họ lộ ý đồ sang xâm chiếm nước Việt. Trừ những kẻ bán nước, còn thì, đã là người Việt Nam, nếu thực sự yêu dân tộc bản địa này, nếu thực sự yêu đất nước này, sẽ đều hành vi như vậy, bất kể quân địch có mạnh và dã tâm đến đâu.

Ba tôi, như bao người Việt yêu nước bằng cả trái tim mình, đã luôn hiểu rằng, họ là mối đe dọa truyền kiếp, là dân tộc bản địa mà trong bất kể thực trạng lịch sử nào, bất kể triều đại nào, chính sách nào, cũng không từ bỏ ý đồ xâm chiếm Việt Nam. Lịch sử xâm lược của tớ là lịch sử mở rộng lãnh thổ về phương Nam. 

Và, cho tới tận ngày ngày hôm nay, với những yêu sách về độc lập lãnh thổ ở biển Đông, về đường lưỡi bò, vẫn hoàn toàn có thể chứng tỏ một điều, những nhận định của tất cả chúng ta về dã tâm của tớ chưa bao giờ sai lầm. Khi còn nắm quyền, ba tôi vẫn nỗ lực giữ một quan hệ ngoại giao mềm mỏng dính với họ.

Năm 1961, khi Bác Hồ cử ba tôi đi dự Hội nghị Quốc tế Cộng sản vào thời điểm quan hệ giữa Trung Quốc và Liên Xô đang căng thẳng mệt mỏi. Khi đó, Trung Quốc rất đơn độc, vì những nước khác đều ủng hộ Liên Xô. Chỉ có duy nhất đoàn Việt Nam do ba tôi đứng vị trí số 1 là có ý kiến ủng hộ Trung Quốc. Nhưng Đảng ta do ông đứng đầu không bao giờ được cho phép ai có hành vi xâm phạm độc lập lãnh thổ đất nước này.

- Đến nay đã 30 năm rồi sau ngày mất của TBT Lê Duẩn, anh có nghĩ, sự cứng rắn của cha anh là một trong những nguyên do mà sau này ông ít được nhắc tới?

- Tôi nghĩ ba tôi là nhà lãnh đạo đất nước trong một quá trình lịch sử phức tạp và gay cấn của đất nước. Với nhiều ý kiến xung đột lẫn nhau. Thế nên, như tôi đã nói ban đầu, việc đồng ý ông hay một bộ phận khước từ quan điểm của ông, ủng hộ ông hay là không ủng hộ ông cũng là vấn đề tất yếu. Ba tôi không chịu nói, chịu kể về mình in như một số trong những người dân khác. 

Có những người dân dân có cả chục cuốn hồi ký, nhưng ông thì khác, ông không hề viết một cuốn sách nào kể về mình. Ông không bao giờ chịu lý giải để người ta hiểu hơn về những việc ông làm. Vì thế đến giờ, nhiều người chưa thực sự hiểu ba tôi như ông vốn có. 

Nhưng tôi tin, ở đầu cuối thì những sự thật lịch sử sẽ được sáng tỏ đến tận cùng, và người ta sẽ hiểu hơn về ông và những việc ông làm. Tôi vẫn nghĩ ba tôi là người thiệt thòi. Tất nhiên làm cách mạng thì phải chịu thiệt thòi. 

Chúng ta ghi nhớ công ơn của những liệt sĩ, của những bà mẹ Việt Nam anh hùng đã hi sinh niềm sung sướng riêng của tớ vì đất nước. Nhưng ba tôi, người lãnh đạo có vai trò rất quan trọng, ảnh hưởng rất lớn đến sự thành công của trận chiến ấy, đã ít được nhắc tới suốt thuở nào gian. Đó là vấn đề mà lịch sử đã không công minh với ông. Song tôi tin điều đó đang và sẽ được nhìn nhận công minh hơn.

- Và cảm hứng của anh - một người con, ra làm sao trong suốt quá trình ấy, quá trình mà tên tuổi ông ít được nhắc tới như vậy?

- Dĩ nhiên là tôi buồn. Không chỉ buồn cho thành viên tôi, mái ấm gia đình tôi. Vì tôi nhận định rằng đã có những việc, câu truyện của ba tôi đã không được đề cập đúng chuẩn, đầy đủ, khoa học. Tôi cũng rất buồn và mãi trăn trở một điều, tại sao có những sự thật mà sau bao nhiêu năm tất cả chúng ta vẫn nhất định phải giấu kín? Và tôi nhận định rằng, đó không phải là cách hành xử khách quan, minh bạch và khoa học.

- Nói thế thì hẳn là anh khao khát đến một ngày, tất cả tư liệu về cuộc sống của TBT Lê Duẩn, về những quan điểm cũng như quyết định của ông trong những thời điểm lịch sử và cả những đánh giá về vai trò của ông trong quá trình ông nắm quyền sẽ được công bố?

- Đó đúng là mong ước lớn số 1 của tôi và những người dân thân trong gia đình trong mái ấm gia đình suốt nhiều năm qua. Cha tôi và nhiều nhà lãnh đạo đất nước thời kỳ đó đã mất mấy chục năm trời. Và tôi không hiểu nguyên do vì sao, có những điều đến giờ này tất cả chúng ta vẫn cần giữ bí mật. 

Nhưng tôi nghĩ, những người dân làm công tác thao tác nghiên cứu và phân tích, những người dân làm báo như chị, phải được tiếp xúc với những sự thật đó, để có cái nhìn đúng chuẩn và đầy đủ nhất về lịch sử. Và nhân dân cũng luôn có thể có quyền được biết, những nhà lãnh đạo của tớ đã làm gì, đã ứng xử thế nào, trong những thời khắc lịch sử của đất nước.

- Cảm ơn anh về cuộc trò chuyện này!

Tô Lan Hương (thực hiện)

Clip Lê Kiên Trung Nguyễn Thị Thu Hương ?

Bạn vừa tham khảo Post Với Một số hướng dẫn một cách rõ ràng hơn về Review Lê Kiên Trung Nguyễn Thị Thu Hương tiên tiến nhất

Chia Sẻ Link Tải Lê Kiên Trung Nguyễn Thị Thu Hương miễn phí

Pro đang tìm một số trong những ShareLink Download Lê Kiên Trung Nguyễn Thị Thu Hương Free.

Giải đáp thắc mắc về Lê Kiên Trung Nguyễn Thị Thu Hương

Nếu sau khi đọc nội dung bài viết Lê Kiên Trung Nguyễn Thị Thu Hương vẫn chưa hiểu thì hoàn toàn có thể lại phản hồi ở cuối bài để Tác giả lý giải và hướng dẫn lại nha #Lê #Kiên #Trung #Nguyễn #Thị #Thu #Hương - 2022-07-09 12:28:03
Post a Comment (0)
Previous Post Next Post