Hướng Dẫn Anh Không Muốn để Em Một Mình SSTruyen - Lớp.VN

Mẹo về Anh Không Muốn để Em Một Mình SSTruyen Chi Tiết

Họ và tên học viên đang tìm kiếm từ khóa Anh Không Muốn để Em Một Mình SSTruyen được Update vào lúc : 2022-09-06 22:24:03 . Với phương châm chia sẻ Kinh Nghiệm Hướng dẫn trong nội dung bài viết một cách Chi Tiết Mới Nhất. Nếu sau khi Read tài liệu vẫn ko hiểu thì hoàn toàn có thể lại phản hồi ở cuối bài để Admin lý giải và hướng dẫn lại nha.

Bạn đang theo dõi đọc truyện full Anh Không Muốn Để Em Một Mình của tác giả Diệp Lạc Vô Tâm rất mê hoặc và lôi cuốn. Là một truyện được ra mắt với bạn đọc trên trang đọc truyện chữ online. Đọc truyện bạn đọc sẽ được dẫn dắt vào một thế giới mới lạ, những tình tiết đặc sắc, đọc truyện Ngôn Tình, Đoản Văn này để trải nghiệm và cảm nhận bạn nhé.

Nội dung chính
    Truyện đánh dấuTruyện đang đọcVideo liên quan

Nhà xuất bản: Nhà xuất bản văn học

Dịch giả: Hà Giang

Vốn dĩ đời người trãi qua ngắn ngủi, vì vậy tất cả chúng ta nên nỗ lực bước tiến về phía trước, kỳ vọng phía cuối con phố nhìn thấy phong cảnh đẹp. Nhưng khi tất cả chúng ta thực sự đến điểm cuối đó, chờ đón tất cả chúng ta lại là phong cảnh nào? Tôi không thể nghĩ ra nên nói chuyện với một vài người... là những người dân bước lên “chuyến tàu cuối” của cuộc sống. Đối với họ, hành trình dài sinh mệnh chỉ từ lại trạm ở đầu cuối, họ muốn nghỉ chân, ngắm thật nhiều phong cảnh hai bên đường, mặc dầu chỉ là một bông hoa nở, một chiếc lá rơi…

Thì ra, câu truyện của cuộc sống không in như tiểu thuyết, câu truyện của cuộc sống luôn không biết lúc nào thì đột nhiên tạm dừng, chỉ từ lại là bông pháo hoa rực rỡ và ngắn ngủi trong ký ức từng người.

Tôi viết cuốn sách này là muốn ghi lại những bông pháo hoa xán lạn, rực rỡ nhất ấy.

Diệp Lạc Vô Tâm

____________________

Đây là tập truyện gồm nhiều câu truyện ngắn rất khác nhau, có truyện HE, có truyện OE và cũng luôn có thể có cả truyện SE.

Tối hôm đó, mười giờ tối ông mới đến bệnh viện, tôi kiểm tra đơn giản cho ông, đề nghị ông ngày hôm sau hãy làm hóa trị.Không ngờ, mười hai giờ đêm ngay tối hôm ấy, bệnh của Cận tiên sinh trở nên xấu đi và ông rơi vào hôn mê. Chủ nhiệm Dương phải nhanh gọn cấp cứu mười tiếng đồng hồ mới hoàn toàn có thể kéo Cận tiên sinh từ cõi chết trở về. Qua kiểm tra, tế bào ung thư đã di căn đến tim, chữa trị thế nào thì cũng không có ý nghĩa gì nữa, ông phải ở trong phòng theo dõi dành riêng cho bệnh nhân mắc bệnh nặng và được quan sát tỉ mỉ.Cho dù như vậy thì hằng đêm, ánh đèn trong phòng chăm sóc đặc biệt ấy vẫn sáng.Tôi bước vào phòng, thấy Cận tiên sinh mệt mỏi nhờ vào thành giường, trên đầu gối đặt chiếc máy tính, một tay ông giữ chiếc máy tính, một tay chống vào gối, nỗ lực mở to mắt nhìn chú ý vào đơn xin vốn đầu tư khuôn khổ trên màn hình hiển thị máy tính.Tôi lo ngại bước đến nhắc nhở ông: “Chú Cận, chú nên nghỉ ngơi thôi.”Ông mỉm cười với tôi: “Rất nhanh thôi là tôi hoàn toàn có thể nghỉ ngơi rồi.”“…” Nhìn nụ cười của ông, tôi tự nhiên không cầm được nước mắt, bước nhanh ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt với đôi mắt ướt nhòe.Tôi không muốn khuyên nhủ ông nữa, thời khắc ở đầu cuối của môi trường tự nhiên thiên nhiên sống đời thường này, ông có quyền lựa lựa chọn cách sống mà ông muốn.Tôi về văn phòng rót một cốc nước nóng, bước đến khu cầu thang. Bà Cận quả nhiên đang ngồi đờ đẫn ở đó.Tôi đưa cốc nước nóng cho bà, nói: “Cô Trần à, cô cùng mệt rồi, nên ngủ một chút đi.”Bà lắc đầu, nhìn tôi với đôi mắt tuyệt vọng. “Bác sĩ Bạc à, ông ấy không chống trụ được mấy ngày nữa, tôi muốn bảo con trai đến gặp mặt ông ấy lần cuối, nhưng ông ấy không đồng ý. Con trai tôi đang thao tác ở Hồng Kông, việc làm rất bận rộn…”Tôi biết bà luôn tôn trọng Cận tiên sinh, tất cả mọi chuyện bà đều muốn tuân theo mong muốn của ông ấy nên nhất thời tôi không biết trả lời thế nào.Cốt nhục chia tay thường sẽ có cảm hứng đau đớn như bị rút gân róc xương, nếu như trong cả lời tạm biệt ở đầu cuối cũng không kịp nói mà người đã ra đi, thì người sống sẽ cảm thấy tiếc nuối đến nhường nào?Bà thấy tôi trầm mặc không nói thì tiếp tục hỏi: “Thứ lỗi cho tôi mạo muội nhé, tôi nghe người ta nói, bác sĩ vốn đi du học ở bên Nhật, vì bố bị bệnh nên đã nghĩ học về chăm sóc ông ấy, có phải không?”Tôi hiểu ý của bà nên đáp: “Vâng. Bố cháu ban đầu cũng sợ cháu lo ngại, luôn giấu giếm cháu, may mà có một người bạn nói cho cháu biết, cháu nghĩ, cả đời này luôn biết ơn người bạn ấy.”Bà Cận nói: “Cảm ơn!”“Không có gì ạ, muộn lắm rồi, cô mau đi nghỉ ngơi đi.”Tiễn bà Cận về phòng bệnh, tôi mới trở về phòng yên tâm ngủ một giấc.Hơn bốn giờ sáng, tôi vừa ngủ không được bao lâu thì bị tiếng đập cửa ầm ầm làm tỉnh giấc.“Bác sĩ Bạc, cứu mạng, cứu mạng!” Tiếng cầu cứu thê lương và tuyệt vọng khiến tôi lập tức tỉnh ngủ.Tôi bước xuống giường với tốc độ nhanh nhất có thể, chạy hai bước đến trước cửa phòng và Open.Bà Cận bổ nhào đến trước mặt tôi, hai tay túm chặt lấy vạt áo của tôi, giọng run rẩy: “Ông ấy lại hôn mê rồi… cứu ông ấy… hãy cứu ông ấy.”Tôi vừa kêu y tá sẵn sàng sẵn sàng máy móc và thuốc men, vừa chạy đến phòng chăm sóc đặc biệt.Bà Cận hoảng loạn, sợ hãy hỏi tôi: “Ông ấy còn tồn tại thể tỉnh lại, đúng không? Tôi đã nói với con trai rồi, nó sẽ về ngay trong ngày ngày hôm nay… Liệu nó còn tồn tại thể nhìn mặt ông ấy lần cuối không?”Đây là lần thứ ba hôn mê của Cận tiên sinh rồi, cách lần hôn mê trước một tháng. Tình trạng sức khỏe của Cận tiên sinh đã bị tổn thương nghiêm trọng, hầu như tất cả hiệu suất cao trong khung hình đều đã bị tết bào ung thư xâm nhập, nhờ vào kinh nghiệm tay nghề thường thấy để phán đoán thì bắt nguồn từ khi xuất hiện triệu chứng hôn mê, người bệnh chỉ sống được nhiều nhất khoảng chừng một tháng.Đối diện với sự mong mỏi của bà Cận, tôi chỉ biết đáp: “Cháu sẽ nỗ lực! Nhưng cô cũng cần phải sẵn sàng sẵn sàng tốt tâm lý, kĩ năng chú ấy tỉnh lại là rất ít.”Bà không nói gì, chỉ nắm lấy tay của Cận tiên sinh, rơi vào trạng thái tuyệt vọng đau đớn cùng cực, mắt đã không còn giọt lệ nào, miệng cũng không thể thốt nên lời nào nữa.Tôi đã nỗ lực rất là, thuốc hoàn toàn có thể dùng thì đã dùng rồi, những phương pháp để cấp cứu đều thử rồi, nhưng ở đầu cuối, Cận tiên sinh đã không tỉnh lại.Con trai của ông ấy ở đầu cuối cũng từ Hồng Kông trở về, cậu ấy quỳ bên giường bệnh, nước mắt tuôn rơi, nói: “Bố, mấy ngày trước, chẳng phải bố bảo đến Hồng Kông sống sao, bố nói muốn sống một môi trường tự nhiên thiên nhiên sống đời thường nhàn nhã mà… Hóa ra đều là lừa gạt con.”Cậu ấy nói: “Bố, tại sao bố không nói cho con biết? Năm năm trời, tại sao bố bị bệnh năm năm mà không nói cho con biết?”Cậu ấy nói: “Bố, bố nên nói sớm cho con biết mới phải… ít nhất con cũng khá được ở cạnh bên bố nhiều hơn nữa, nói chuyện với bố nhiều hơn nữa…”Cậu ấy nói: “Bố, bố tỉnh lại đi, bố nói với con một câu thôi cũng khá được, hay nhìn con một cái thôi cũng khá được…”Cậu ấy khóc nghẹn ngào, sau một hồi lẩm bẩm tự nói một mình, cậu ấy lại gào khóc thảm thiết, nhưng đáng tiếc là đều không có tác dụng, cậu ấy không thể lay gọi người bố đang hấp hối, không thể an ủi được người mẹ đang đau đớn tuyệt vọng, càng không thể giải tỏa được sự kìm nén và nỗi đau trong tim.Ngày hôm sau, Cận tiên sinh đã trút hơi thở ở đầu cuối trong cơn hôn mê.Cuối cùng, ông để lại cho nhân thế là một lá đơn xin vốn đầu tư khuôn khổ, còn đối với người thân trong gia đình, con cháu, bạn bè thì không để lại chữ nào.


Page 2

Hai ngày sau, tôi tham dự tang lễ của Cận tiên sinh.Tôi từng nhận định rằng cho tới lúc chết cũng muốn ở một mình như Cận tiên sinh, tính tình chắc chắn là là rất cô độc, lầm lì, vì đến giờ phút hấp hối mà cũng không có một ai đến thăm ông.Cho đến khi tham dự tang lễ của ông ngày hôm đó, nhìn thấy cảnh hàng nghìn người đứng trước linh đường của ông, vòng hoa xếp chật kín xung quanh, tôi mới hiểu, ông biết có quá nhiều người quan tâm đến ông, để ý đến ông, kính trọng ông, thế nên ông mới luôn giấu giếm bệnh tình của mình. Ông không muốn nỗi đau khổ của mình trở thành nỗi buồn của người khác, không muốn làm phiền đến người khác bởi bệnh tật của mình, càng không muốn những người dân quan tâm, để ý đến ông khiến ông phải bỏ qua những “cuộc họp quan trọng”.Sự giấu giếm này khiến ông cố chấp sống hết quãng đời còn sót lại, tuy nhiên, sự ra đi như vậy đối với những người dân đang đứng trước linh đường của ông đây thật qua tán nhẫn.Trong tang lễ, tôi đứng Một trong những người dân mà mình không quen, lặng lẽ lắng nghe bài điếu văn về ông, đó là bài điếu văn xúc động nhất mà tôi từng nghe.“Hôm nay, với lòng xót thương vô hạn, tất cả chúng ta đến đây tổ chức lễ tiễn đưa đồng chí Cận Lịch, giảng viên hướng dẫn luận án tiến sĩ, nhà khoa học vật liệu, người đã phấn đấu không biết mệt mỏi trong suốt cuộc sống mình, người chiến sỹ trên mặt trận vật liệu thuộc kim tiên tiến của Học viện Khoa học Trung Quốc. Đầu tiên, được cho phép tôi thay mặt những đồng nghiệp, bạn bè thân bằng cố hữu xuất hiện ngày ngày hôm nay xin bày tỏ lòng tiếc thương vô hạn với sự ra đi của đồng chí Cận Lịch, đồng thời gửi tới gia quyến của đồng chí lời thăm hỏi và chia buồn sâu sắc.Ba mươi năm qua, trong công tác thao tác nghiên cứu và phân tích khoa học, đồng chí Cận Lịch luôn thận trọng, tỉ mỉ, hoàn thành xong nhiều trách nhiệm trở ngại vất vả mà nhà nước giao cho, âm thầm góp sức cả tuổi trẻ và sinh mệnh của mình. Mấy năm mới gần đây, đồng chí đã biết mình mắc trọng bệnh, nhưng lại càng phấn đấu thao tác. Bạn bè thân thiết thấy đồng chí ngày càng gầy ốm, khuyên đồng chí nên giảm lượng việc làm, để ý quan tâm nghỉ ngơi, nhưng đồng chí nói: “Chỉ cần phải thao tác là tôi không cảm thấy mệt chút nào.”Có một dạo, để tăng tiến độ nghiên cứu và phân tích khuôn khổ khu công trình xây dựng, đồng chí Cận Lịch liên tục phải đi công tác thao tác, vợ của đồng chí biết tình trạng sức khỏe của đồng chí, nhưng khuyên thế nào thì cũng không được, đành hỏi: “Trong nhóm đề tài của ông có hơn chục thanh niên trẻ, những việc làm đó ông không làm không được sao?” Và câu vấn đáp của đồng chí Cận Lịch làm cho tất cả chúng ta xác động. Đồng chí đã nói: “Không phải việc làm cần tôi, mà là tôi cần việc làm.” Cho đến giờ đây, tất cả chúng ta vẫn khó hoàn toàn có thể hiểu được, đồng chí đã quên bản thân ra làm sao, yêu việc làm ra làm sao mới làm được như vậy!Để nhanh gọn hoàn thành xong trách nhiệm nghiên cứu và phân tích, trong suốt thời gian lâm bệnh nặng, đồng chí đã nỗ lực chịu đựng những cơn đau đớn trong người, kiên trì đi công tác thao tác khắp nơi để sắp xếp, phối hợp tiến độ khuôn khổ với những đơn vị khác. Vào tháng ở đầu cuối của cuộc sống, để báo cáo khuôn khổ khu công trình xây dựng chuyên ngành với quốc gia, đồng chí đã kiên trì sửa chữa đơn xin vốn đầu tư khuôn khổ trên giường bệnh, để không ảnh hưởng đến việc làm của mọi người, đồng chí nhất quyết không cho những đồng nghiệp đến bệnh viện thăm hỏi. Cho đến một ngày trước khi từ giã cõi đời, đồng chí đã dùng chút sức lực ở đầu cuối, gọi điện cho đồng nghiệp, sắp xếp việc tiến hành bảo vệ khuôn khổ khu công trình xây dựng, sau đó thì rơi vào tình trạng hôn mê sâu, và chỉ với sau một ngày, đồng chí đã từ giã cõi đời. Đồng chí đã dùng hành vi của mình thực hiện một câu nói mà đồng chí nói với vợ: “Tôi sống mà không nỗ lực thao tác thì môi trường tự nhiên thiên nhiên sống đời thường này không có ý nghĩa gì.”Từ khi mắc bệnh năm 2011 đến nay, đồng chí Cận Lịch đã phải chịu đựng nỗi đau đớn, giày vò của bệnh tật, nhưng đồng chí đã dùng cách thao tác để chiến đấu ngoan cường với bệnh tật. Tâm thái tích cực, niềm tin kiên định, nghị lực phi thường và ý chí phấn đấu ngoan cường của đồng chí đã thắng lợi sự tôn nghiêm của “CON NGƯỜI”, cũng thắng lợi sự tôn nghiêm của sinh mệnh chí cao vô thượng.Nhiều năm qua, trong công tác thao tác dạy học, đồng chí luôn nghiêm khắc với bản thân, khoan dung với mọi người, dốc hết tâm huyết, tận tụy thao tác in như ngọn nến đốt cháy bản thân để chiếu sáng học trò, nhận được tình cảm yêu mến, kính trọng của mọi người. Đối với việc tu dưỡng và hướng dẫn nghiên cứu và phân tích sinh, thạc sĩ, tiến sĩ, đồng chí tuy nhiên luôn âm thầm quan tâm, yêu thương học trò, nhưng học trò của đồng chí đều cảm thấy và ghi tạc tận đáy lòng.Đồng chí Cận Lịch tôn kính, chúng tôi biết, đồng chí lưu luyến không nỡ rời xa đại mái ấm gia đình thuộc kim mà mình đã phấn đấu ba mươi năm ra làm sao, lưu luyến không nỡ rời xa đồng nghiệp sớm chiều bên nhau ra làm sao, lưu luyến không nỡ rời xa những nghiên cứu và phân tích sinh đang theo học khắc khổ ra làm sao, lưu luyến không nỡ rời xa người thân trong gia đình và bạn bè đồng chí yêu quý ra làm sao. Vậy mà đồng chí lại ra đi, ra đi rất đột ngột, ra đi rất cương quyết, thậm chí không kịp nhìn lại vật liệu mới mà đồng chí tự nghiên cứu và phân tích và thiết kế, không kịp thưởng thức thành quả nghiên cứu và phân tích xuất sắc của mình, càng không kịp nghe tiếng khóc bi thương xé gan xé phổi của vợ đồng chí, không kịp nghe tiếng khóc nghẹn ngào đau khổ tột cùng của con trai đồng chí, cũng không kịp nhìn những khuôn mặt tiếc thương lưu luyến của bạn bè thân thiết.Đồng chí Cận Lịch, lần ly biệt này thật sự là lần vĩnh biệt của tất cả chúng ta rồi. Lần ly biệt này đối với đồng chí in như ngọn nến đỏ đang cháy hóa thành làn khói xanh, theo gió bay đi vạn dặm. Còn đối với chúng tôi, lần ly biệt này in như ở đường hầm không gian, gần trong gang tấc mà xa tận chân trời!Đồng Chí Cận Lịch, tuy rằng đồng chí đã về nơi yên nghỉ ở đầu cuối, nhưng tấm lòng lương thiện khoan dung, thật thà chất phác, tinh thần góp sức hết mình cho khoa học của đồng chí sẽ luôn sống mãi trong lòng chúng tôi.Trong nỗi đau đớn bàng hoàng và niềm tiếc thương vô hạn, chúng tôi xin vĩnh biệt đồng chí tại đây. Ở miền cực lạc, mong đồng chí vẫn tiếp tục sự nghiệp khoa học mà đồng chí luôn yêu mến, trở thành “vật liệu mới” luôn phát sáng lấp lánh!”Nghe bài điếu văn xúc động nghẹn ngào và thấm đẫm nước mắt này, tôi cảm hứng như nhìn thấy Cận tiên sinh trong lần đầu tiên cách đó ba năm. Đó là năm thứ ba ông phẫu thuật ung thư đại tràng, kết quả kiểm tra định kỳ đã cho tất cả chúng ta biết, tế bào ung thư đã di căn đến phổi.Khi tôi nói cho ông nghe kết quả kiểm tra, mặt ông cúi thấp, ánh mắt bình thản và nói nhỏ: “Thời gian không còn nhiều nữa, kỳ vọng hoàn toàn có thể kịp hoàn thành xong khuôn khổ.”Dù cách đó đã ba năm mà tôi vẫn nhớ rõ khuôn mặt ông khoảnh khắc đó: tri thức, nho nhã, ôn hòa và kiên cường.Bước qua linh cữu của ông, nhìn mặt ông lần cuối, tôi lại cảm hứng như nhìn thấy ông sau lần hóa trị, cắn răng chịu đau đớn bước xuống giường bệnh.Vì đau đớn và sức khỏe suy yếu, ông bước từng bước trở ngại vất vả, ở đầu cuối ngã sõng soài ra nền đá lạnh băng ở hiên chạy, ông trở ngại vất vả dùng cánh tay chống xuống nền nhà để đứng dậy, vịn tường chậm rãi bước đến hướng thang máy…Lúc đó, tôi không hiểu có hội nghị nào lại quan trọng hơn tính mạng con người, nhưng giờ thì tôi đã hiểu, đó không phải là hội nghị, đó là tín ngưỡng cao cả của một nhà khoa học.


Page 3

Cuộc sống chỉ cho ông thời hạn ở đầu cuối, ông liền dùng thời hạn ở đầu cuối ấy nỗ lực rất là làm thật nhiều việc có ý nghĩa.Cuộc sống cũng cho tất cả chúng ta thời hạn ở đầu cuối. Nhưng thời hạn này dường như rất dài, hoàn toàn có thể là vài chục năm, và tất cả chúng ta đã dùng thời gian rất dài này để làm gì?Chờ đợi một người mà biết rõ người ấy sẽ không bao giờ quay trở lại?Yêu sâu sắc một người mà biết rõ người ấy không nên yêu?Hay là theo đuổi công danh sự nghiệp lợi lộc trong thế giới phù phiếm, hào nhoáng?Chúng ta hầu như đã sớm quên mất thế nào là - tín ngưỡng!Hoàn


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem... Tải thêm tài liệu liên quan đến nội dung bài viết Anh Không Muốn để Em Một Mình SSTruyen

Review Anh Không Muốn để Em Một Mình SSTruyen ?

Bạn vừa đọc Post Với Một số hướng dẫn một cách rõ ràng hơn về Video Anh Không Muốn để Em Một Mình SSTruyen tiên tiến nhất

Share Link Down Anh Không Muốn để Em Một Mình SSTruyen miễn phí

Quý khách đang tìm một số trong những ShareLink Download Anh Không Muốn để Em Một Mình SSTruyen Free.

Giải đáp thắc mắc về Anh Không Muốn để Em Một Mình SSTruyen

Nếu sau khi đọc nội dung bài viết Anh Không Muốn để Em Một Mình SSTruyen vẫn chưa hiểu thì hoàn toàn có thể lại Comment ở cuối bài để Admin lý giải và hướng dẫn lại nha #Anh #Không #Muốn #để #Một #Mình #SSTruyen - 2022-09-06 22:24:03
Post a Comment (0)
Previous Post Next Post