Kinh Nghiệm về Đảo Cồn Cỏ trong trận chiến tranh Việt Nam Chi Tiết
Hoàng Tiến Dũng đang tìm kiếm từ khóa Đảo Cồn Cỏ trong trận chiến tranh Việt Nam được Update vào lúc : 2022-09-25 08:10:32 . Với phương châm chia sẻ Kinh Nghiệm Hướng dẫn trong nội dung bài viết một cách Chi Tiết Mới Nhất. Nếu sau khi tham khảo Post vẫn ko hiểu thì hoàn toàn có thể lại phản hồi ở cuối bài để Mình lý giải và hướng dẫn lại nha.Hơn 40 năm sau cuộc trận chiến tranh giải phóng dân tộc bản địa, thương binh Lê Hữu Trạc vẫn nỗ lực tham gia những hoạt động và sinh hoạt giải trí sinh hoạt xã hội, gương mẫu chấp hành chủ trương ở quê nhà, một vùng nông thôn bán sơn địa yên bình của huyện Quảng Ninh (tỉnh Quảng Bình).
Nội dung chính-
Cuộc thi viết về độc lập lãnh thổ: Cồn Cỏ - quần đảo anh hùng
Cồn Cỏ là đảo tiền tiêu bảo vệ, giữ vững độc lập lãnh thổ biển đảo thiêng liêng của Tổ quốc. Dấu ấn về đảo Cồn Cỏ là khúc ca vang vọng tinh thần bất tử của người lính đảo
Với nhiều người, nỗi đau trận chiến tranh đã dần phôi pha, tuy nhiên với ông, ký ức đau thương mãi mãi vẫn in hằn trong tâm trí. Bởi dù còn khỏe mạnh nhưng đúng 50 năm trước, trận chiến tranh đã cướp đi đôi mắt của ông vĩnh viễn. Những ngày tháng Tư này, trò chuyện cùng người cựu binh từng quyết tử cả tuổi thanh xuân trên quần đảo Cồn Cỏ (tỉnh Quảng Trị), trên mặt trận lửa đạn bờ Bắc sông Bến Hải năm nào mới thấy, cái giá phải trả cho Tổ quốc yên bình là không nhỏ.
Ký ức trên đảo nhỏ
Năm 1961, khi mới tròn 20 tuổi, người thanh niên Lê Hữu Trạc lên đường nhập ngũ theo tiếng gọi thiêng liêng của Tổ quốc. Sau 4 năm chiến đấu ở mặt trận Vĩnh Linh bom lửa, năm 1965, Lê Hữu Trạc được cấp trên điều động ra đảo Cồn Cỏ. Lúc này khởi đầu quá trình Nam Bắc phân chia với cột mốc Vĩ tuyến 17 đó đó là loại sông Bến Hải (tỉnh Quảng Trị). Và Cồn Cỏ lại nằm ở chính vĩ tuyến này làm cho nó trở thành tâm điểm ném bom đạn của quân địch và trận chiến đấu bảo vệ của quân đội ta.
Vợ chồng người thương binh Lê Hữu Trạc.Ông kể:
"Dù có tới hơn 3 năm sống trên đảo Cồn Cỏ, nhưng tôi nhớ là không còn ngày nào đảo không biến thành máy bay ném bom hay tàu chiến Mỹ bắn pháo vào. Thế nhưng, thật kỳ lạ, những tháng năm ấy, trên quần đảo chỉ rộng hơn 2 cây số vuông nó lại chỉ có tầm khoảng chừng gần chục chiến sỹ bị thương và quyết tử. Một phần vì địa thế đảo, hầm và lũy của quân ta và một phần, quân địch gần như thể không còn bất kỳ thông tin nào về đảo Cồn Cỏ lúc ấy. Thế nhưng không nghĩa là trận chiến lúc ấy thuận tiện và đơn giản mà ngược lại, vô cùng gian truân và thử thách.
Có ngày, tôi đếm tới 50 lần bom và đạn pháo nã vào Cồn Cỏ, bởi máy bay địch khi bắn phá những tỉnh phía Bắc đụng hỏa lực quá lớn của quân ta buộc phải quay về. Mà máy bay quân sự lại không thể hạ cánh lúc còn bom nên chúng chỉ từ cách thả xuống… Cồn Cỏ trước khi về Nam. Đó là nguyên do gần như thể mỗi mét vuông trên quần đảo nằm cách đất liền chừng hơn 20 cây số ấy đều hứng ít nhất một quả bom”.
Kể về môi trường tự nhiên thiên nhiên sống đời thường trên đảo, người cựu binh lần hồi trong trí nhớ đã rất lâu còn sót lại, bảo:
“Trong những ngày ở đảo, đơn vị chúng tôi đa phần là đào hầm trú ẩn, ngụy trang hầm, tăng gia tài xuất cũng như bắt cá cải tổ môi trường tự nhiên thiên nhiên sống đời thường vì lương thực tiếp tế ở đất liền thường bị tàu địch ngăn ngừa. Trên đảo lúc ấy có tầm khoảng chừng 150 người, toàn là bộ đội, chưa tồn tại dân. Đây cũng đó đó là những người dân đầu tiên đặt chân trên quần đảo này, dù nó có vị trí nằm khá gần đất liền. Những người lính trên đảo được chia theo nhóm, chừng 10 người một nhóm. Mỗi nhóm phụ trách một trách nhiệm nhất định, như trinh sát (quan sát, theo dõi, liên lạc), pháo binh, bộ binh, công binh, phục vụ hầu cần…
Hàng ngày, nếu không chiến đấu với quân địch thì việc làm đa phần là đào hầm trú ẩn. Hầm thành viên thì dành riêng cho 2 người, sâu chừng 1 mét tới mét rưỡi, tùy theo địa hình và mùa. Mùa mưa, hầm đào nông hơn để tránh ngập nước. Mùa khô hầm đào sâu hơn, để ban ngày thì mát, ban đêm cũng đỡ lạnh. Trên cửa hầm có cây rừng và lá rừng che đi.
Nhưng người ở trong hầm không cố định và thắt chặt mà thường di tán. Có khi ở hầm này khoảng chừng 2-3 ngày sau đó di tán sang hầm khác, cách đó trăm mét ở cả tuần rồi lại trở về hầm cũ. Như vậy quân địch sẽ không nắm bắt được phương hướng và tình hình trên đảo. Ngoài hầm trú ẩn để sinh hoạt còn đào hầm công sự để ngăn địch, làm ngụy trang cho trận địa pháo.
Những năm tháng ác liệt ấy, với vị trí quan trọng làm bàn đạp tấn công những tỉnh phía Bắc và lại nằm ở vĩ tuyến phân tranh nên Cồn Cỏ trở thành địa điểm đánh phá kế hoạch. Ngoài máy bay ngày nào thì cũng ném bom, nỗi lo thường trực của những người dân canh giữ đảo đó đó là đội quân tàu chiến tân tiến của Mỹ. Chúng thường chạy lòng vòng quanh đảo, có khi ở đó cả tháng trời nhưng khi áp sát đảo chừng 6km thì bị bắn trả rất ác liệt bằng pháo cao xạ. Đó là nguyên do nhiều năm trời, Cồn Cỏ trở thành “bất khả xâm phạm” dù chỉ có hơn trăm người chống chọi lại với vô vàn khí tài tân tiến của quân địch.
“Tôi nhớ, những tháng ngày ấy, lúc nào trên Đài Phát thanh Quân giải phóng cũng luôn có thể có câu truyện kể về môi trường tự nhiên thiên nhiên sống đời thường và chiến công trên Cồn Cỏ. Từ năm 1967 còn tồn tại nhà báo ra ở cùng chúng tôi hơn một tháng trời để đưa tin nữa”, ông hồi tưởng lại rõ ràng.
Ngồi trò chuyện với ông, chúng tôi được nghe ông kể về những trận đánh và những người dân Anh hùng trên đảo Cồn Cỏ mà cuộc sống họ gần như thể đã là bất tử trong cuộc trận chiến tranh chống Mỹ giải phóng dân tộc bản địa. Đó là Anh hùng Thái Văn A, Anh hùng Nguyễn Tăng Mật và Cao Văn Khang. Tất cả đều được Chủ tịch nước khi đó là Bác Hồ trực tiếp ký sắc lệnh phong Anh hùng năm 1967.
Điều niềm sung sướng nhất với ông là được đóng góp một phần cho Tổ quốc khi trận chiến tranh và sống yên bình bên vợ con khi hòa bình.Như anh Thái Văn A, người thì nhỏ bé nhưng rất mưu trí và mắt tinh tường. Anh ở đơn vị quan sát, là con mắt của quần đảo để kịp thời đưa tin về quân địch. Hàng ngày, anh ở trên một chòi canh gác cao nhất đảo, là một ngọn đồi khoảng chừng 63m có ngụy trang bằng cây và lá rừng. Khi thấy máy bay, tàu chiến anh A sẽ quan sát và liên lạc với chỉ huy để kịp thời có kế sách đối phó.
Hôm ấy, phát hiện ra vị trí cao nhất, máy bay địch cứ nhằm mục đích đó ném bom làm cho cao điểm này bị đánh tơi tả. Anh Thái Văn A lúc đó bị thương ở đùi, máu chảy rất nhiều nhưng anh vẫn quyết bám trụ vị trí, kịp thời quan sát và báo cáo tình hình. Anh bảo, nếu anh rời vị trí thì trên đảo như bị mù thông tin, không còn ai biết máy bay và tàu chiến địch đến từ đâu, phương hướng nào. Nhờ có thông tin anh truyền về, những máy bay và tàu chiến của địch bị trận địa pháo của ta bắn trả mãnh liệt, không đủ can đảm tiếp cận đảo”.
Sau trận đó, anh Thái Văn A bị thương khá nặng phải điều trị dài ngày nhưng anh từ chối về đất liền, tiếp tục ở lại đảo gắn bó với anh em. Sau khi được Bác Hồ phong Anh hùng, tấm gương anh Thái Văn A còn được nhạc sỹ Văn An viết thành bài hát cùng tên. Những ngày sau giải phóng, biết tôi bị thương mất hai con mắt, anh vẫn thường xuyên điện thoại hỏi thăm. Chỉ hơi buồn, khi anh mất hơn chục năm trước, tôi không đến được vì thực trạng đi lại trở ngại vất vả.
Bước ngoặt cuộc sống
Hơn 3 năm trên đảo Cồn Cỏ ác liệt, đầu năm 1968, người lính Lê Hữu Trạc được cấp trên điều động về vùng lửa đạn Vĩnh Linh, ngay bên bờ Bắc sông Bến Hải. So với Cồn Cỏ, vùng này cũng là tâm điểm đánh phá của quân địch vì nằm tiếp giáp với vùng tranh chấp. Lúc này, đơn vị của Lê Hữu Trạc đa phần là theo dõi tình hình quân địch ở phía bờ Nam. Đây cũng là quá trình quân ta đang sẵn sàng sẵn sàng cho chiến dịch Mậu Thân 1968.
Vì thế, thay vì chỉ phòng ngự, đánh trả những đợt tấn công của quân địch, quân ta ở Vĩnh Linh khởi đầu vượt sông Bến Hải đánh vào nhiều cứ điểm đóng quân của địch để gây phân tâm, tương hỗ cho quân nòng cốt vòng qua lãnh thổ Lào tiến sâu về phía Nam. Và trong một lần cùng đồng đội làm trách nhiệm ở Vĩnh Linh, đơn vị của ông đã bị trúng bom từ trường. Đây là một loại bom rất nguy hiểm, nằm bất động nhưng khi gặp ngoại lực là vật bằng sắt kẽm kim loại ở một khoảng chừng cách đủ gần, chúng sẽ phát nổ, tạo ra những sóng từ trường cực mạnh, đủ để giết chết người.
Mặc dù như mong ước hơn những đồng đội khác nhưng Lê Hữu Trạc đã vĩnh viễn mất đi đôi mắt. Sau đó ông được đưa ra miền Bắc để chữa trị. Khi biết đôi mắt vĩnh viễn không hề kĩ năng nhìn thấy ánh sáng, người thương binh Lê Hữu Trạc bảo ông cũng rất buồn, bởi khi đó mình còn rất trẻ, mới hơn 20 tuổi đời.
Tuy nhiên, cuộc sống đã cho ông niềm niềm sung sướng to hơn thế, đó là người bạn đời đã đi cùng ông cho tới tận giờ đây. Bà là Kim Thị Mão, y tá chăm sóc thương binh khi đó. Mối tình của tớ đến giờ đây vẫn còn là một hình mẫu đẹp khiến người ta cảm động. Ông bảo, dù biết ông không hề đôi mắt nhưng bà vẫn nhất quyết theo ông, vì một chữ nhân duyên trời định.
Sau gần chục năm được điều động ở những trại dưỡng thương, người thương binh Lê Hữu Trạc quyết định về quê nhà tại xã Xuân Ninh (huyện Quảng Ninh) để sinh sống. Sau đó, vợ ông lần lượt sinh cho ông 3 người con, 2 trai và một gái. Nhờ sự chỉ bảo nghiêm khắc của cha mẹ, những con ông đều chăm chỉ học tập, thành người dân có ích cho xã hội.
Ông kể, sau khi về quê nhà ông đã tham gia rất nhiều công tác thao tác xã hội. Ông tham gia Hội Cựu chiến binh, rồi làm Chủ tịch Hội Người mù tỉnh Quảng Bình trong nhiều năm, tìm cách giúp sức và chia sẻ những người dân dân có thực trạng như mình, xứng đáng với hình ảnh người lính Cụ Hồ, cả trong thời chiến lẫn thời bình.
Ngồi trò chuyện cùng ông, tôi luôn thấy một cảm hứng khá yên tâm, một giọng nói vững vàng dứt khoát của người thương binh từng trải qua nhiều đạn bom gian truân nhưng vẫn luôn kiên cường. Ông bảo, cuộc sống mình dù gặp nhiều xấu số nhưng cũng trải qua nhiều niềm sung sướng. Và điều niềm sung sướng nhất với ông là được đóng góp một phần cho Tổ quốc khi trận chiến tranh và sống yên bình bên vợ con khi hòa bình.
Cuộc thi viết về độc lập lãnh thổ: Cồn Cỏ - quần đảo anh hùng
Cồn Cỏ là đảo tiền tiêu bảo vệ, giữ vững độc lập lãnh thổ biển đảo thiêng liêng của Tổ quốc. Dấu ấn về đảo Cồn Cỏ là khúc ca vang vọng tinh thần bất tử của người lính đảo
-
Cuộc thi viết về độc lập lãnh thổ: Ấm tình quân dân vùng biên
"Vườn rau di động" giữa biển khơi
Điểm tựa trên biển
Ngư dân ở đâu, kiểm ngư ở đó
Từ bến Cửa Tùng (huyện Vĩnh Linh, tỉnh Quảng Trị) nhìn ra phía Đông thấy thấp thoáng một quần đảo nhỏ, đó đó đó là Cồn Cỏ.
Chỉ với diện tích s quy hoạnh 2,5 km2 nhưng đảo Cồn Cỏ án ngữ phần bờ biển Trung Bộ, gần với những tuyến đường hàng hải trong và ngoài nước nên có vai trò quan trọng trong phòng thủ, bảo vệ bảo mật thông tin an ninh, quốc phòng. Nhìn bao quát, đảo Cồn Cỏ như một chiến hạm nằm giữa trùng khơi quanh năm dập dìu sóng vỗ.
Trước khi ra đảo, tôi được nghe kể rằng Cồn Cỏ là một quần đảo để lại nhiều dấu tích lịch sử. Trong kháng chiến chống Mỹ, Cồn Cỏ là một đảo anh hùng. Giặc Mỹ nhiều lần dội hàng tấn bom đạn quyết san phẳng quần đảo nhỏ này nhưng không thể ngăn ý chí chiến đấu của cục đội ta. Với tinh thần "thà quyết tử tất cả chứ không để mất đảo, quyết tử đến giọt máu ở đầu cuối, còn người còn đảo", bộ đội Cồn Cỏ đã đánh hơn 1.000 trận, bắn cháy 48 máy bay, bắn chìm 11 tàu chiến của Mỹ.
Khói lửa trận chiến tranh đã ngưng tắt hơn 4 thập kỷ nhưng trong lòng người dân lũy thép Vĩnh Linh, đảo Cồn Cỏ vẫn chói ngời "ngôi sao 5 cánh lửa" - ngôi sao 5 cánh chân lý, hình tượng niềm tin và ý chí quật cường của quân và dân nơi đây.
Tôi ước mơ một lần đặt chân đến đảo Cồn Cỏ anh hùng và ước mơ đó đã thành hiện thực. Thiết thực hưởng ứng cuộc vận động "Vì nghĩa tình biên giới, hải đảo" do Tỉnh Đoàn Quảng Trị phối phù phù hợp với Sở Giáo dục đào tạo và Đào tạo tỉnh Quảng Trị triển khai, vừa qua, đoàn cán bộ Đoàn Trường THPT thị xã Quảng Trị, trong đó có tôi, đã có chuyến công tác thao tác, tham quan, học tập và tặng quà cho cán bộ, chiến sỹ tại Tiểu đoàn hỗn hợp thuộc Ban Chỉ huy Quân sự huyện đảo Cồn Cỏ.
Từ chợ cá Cửa Tùng, chiếc tàu đưa đoàn chúng tôi tiến ra đảo Cồn Cỏ. Khi tàu vừa cập bờ, chúng tôi đã được cán bộ, chiến sỹ Tiểu đoàn hỗn hợp chờ đón. Những cái bắt tay nồng ấm thể hiện sự quý mến, gắn bó tình cảm quân dân.
Huyện đảo Cồn Cỏ thành lập theo Nghị định số 174/2004/NĐ-CP ngày một-10-2004. Thời điểm đó, có 46 thanh niên tình nguyện ra đảo lập nghiệp, xây dựng vùng kinh tế tài chính mới nên đảo mang tên gọi "Đảo Thanh niên". Giờ đây, sau 18 năm, Cồn Cỏ đã đổi thay và phát triển rất nhanh, số lượng thanh niên lập nghiệp ra đảo ngày càng tăng. Những khu công trình xây dựng đã và đang xây dựng bên thềm biển. Ánh sáng điện làm cho Cồn Cỏ rạng rỡ thêm giữa tĩnh mịch bốn bề sóng nước. Trạm viễn thông Cồn Cỏ với cột phát sóng vi-ba đã và đang mọc lên. Những con phố láng xi-măng phẳng phiu chạy ngang, chạy dọc dưới bóng cây xanh mát, ôm lấy trường học, trụ sở những đơn vị Dân Chính Đảng. Hệ thống phát thanh truyền hình huyện đảo ra đời, kịp thời update tin tức hằng ngày cho những người dân dân trên đảo nhỏ này. Nhà Văn hóa Thanh niên huyện đảo thường tổ chức những cuộc giao lưu giữa tuổi trẻ lập nghiệp với những người dân lính đảo. Rồi tiếng tập hát của cô giáo trẻ, tiếng bi bô tập nói của những cháu Trường Mầm non - Tiểu học Hoa Phong Ba vang vọng giữa biển xanh rì rào sóng vỗ.
Đi một vòng quanh đảo, chúng tôi ngỡ ngàng khi được nhìn thấy những vạt rừng nguyên sinh, cùng bàng vuông, hoa phong ba và đủ loại cây ăn trái như dừa, chuối, đu đủ... do bộ đội trồng. Những tảng đá lớn, bãi san hô càng làm cho quần đảo này thêm xinh đẹp. Chỉ thế thôi cũng cảm nhận được sự kỳ diệu mà thiên nhiên ban tặng cho quần đảo này.
Cột cờ trên đảo Cồn Cỏ được ví như “cột mốc sống” về độc lập lãnh thổ
Đời sống của người dân nơi đây đa phần nhờ vào nghề đánh bắt món ăn thủy hải sản. Sau mỗi chuyến biển, vào mỗi buổi sáng, món ăn thủy hải sản từ những tàu cá lại đổ về chợ cá đảo Cồn Cỏ, mang theo từng mẻ cá, mực, tôm, cua tươi ngon. Chợ cá cảng Cồn Cỏ họp từ sáng tinh mơ luôn ồn ào, tấp nập kẻ bán người tiêu dùng. Từ trên cao nhìn xuống, những con tàu đang nối đuôi nhau cập cảng, trên khoang chở đầy tôm cá. "Lộc biển" mang về đảo Cồn Cỏ đa phần là loại cá nhỏ và trung bình như cá nục, cá sòng, cá thu..., nhưng cũng luôn có thể có tàu chuyển lên những sọt cá, mực lớn. Cảng cá đảo Cồn Cỏ sinh động và tấp nập là thế và nơi đó, tiếng nói cười hòa cùng tiếng sóng biển trong ánh bình minh đón chào một ngày mới.
Với những thế mạnh về cảnh sắc được thiên nhiên ban tặng, trầm tích những nền văn hóa phong phú, Cồn Cỏ đang ngày càng trở mình vươn lên, là miền đất hứa của du lịch Quảng Trị. Cồn Cỏ không riêng gì có là quần đảo của lịch sử, mà đó còn là một đảo của du lịch, có rất nhiều danh lam thắng cảnh đẹp làm say đắm bao người. Tháng 4-2022, UBND tỉnh Quảng Trị đã có quyết định phê duyệt, công nhận tuyến du lịch ra đảo Cồn Cỏ.
Niềm vui của những đoàn viên thanh niên khi tới tham quan, tìm hiểu về đảo Cồn Cỏ
Cồn Cỏ là đảo tiền tiêu bảo vệ, giữ vững độc lập lãnh thổ biển đảo thiêng liêng của Tổ quốc. Chính vì thế, dấu ấn về đảo Cồn Cỏ là khúc ca vang vọng tinh thần bất tử của người lính đảo. Một chuyến du ngoạn đã để lại trong tôi nhiều khoảnh khắc đáng nhớ và đặc biệt hơn, tôi đã tận mắt tận mắt tận mắt chứng kiến độc lập lãnh thổ biển đảo thiêng liêng của Tổ quốc, bởi Cồn Cỏ là quần đảo được xây dựng từ máu xương của những thế hệ cha ông.
Và có đến Cồn Cỏ mới thấy sự quyết tử, góp sức to lớn của những chiến sỹ đang ngày đêm canh giữ bảo vệ biển, đảo của Tổ quốc thân yêu, bảo vệ từng hòn đá, từng nắm đất xây đảo thấm đẫm bao mồ hôi, nước mắt và cả máu của người lính trên đảo này.
Với nhiều người Việt Nam, đảo Cồn Cỏ vẫn luôn là tượng đài nằm trong sâu thẳm trái tim. Hãy đến đây để có dịp cảm nhận về đảo tiền tiêu Tổ quốc, độc lập lãnh thổ quốc gia và sự thay da đổi thịt của quần đảo kiên trung này.
Không chỉ là cuộc mưu sinh, nghề đi biển còn là một trách nhiệm của ngư dân huyện đảo Cồn Cỏ. Nhất là lúc bấy giờ, biển Đông luôn dịch chuyển bởi sự tranh chấp phi lý, phạm pháp của Trung Quốc, thì việc vươn khơi bám biển của ngư dân huyện đảo Cồn Cỏ càng có ý nghĩa to lớn, góp thêm phần xác định độc lập lãnh thổ biển, đảo Việt Nam, nhất là đối với 2 quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa.
Mời tham gia cuộc thi viết "Chủ quyền quốc gia bất khả xâm phạm"
Từ thành công của cuộc thi viết "Chủ quyền biển đảo bất khả xâm phạm" lần 1 năm 2022-2022, Báo Người Lao Động phát động cuộc thi viết lần 2 năm 2022-2022 với chủ đề "Chủ quyền quốc gia bất khả xâm phạm".
Nội dung, phạm vi đề tài:
- Phản ánh việc thực hiện trách nhiệm chính trị của đất nước, của ngành, của địa phương trong công cuộc đấu tranh bảo vệ độc lập lãnh thổ biển đảo, nhất là đối với 2 quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa; công cuộc bảo vệ, xây dựng, phân giới, cắm mốc, bảo vệ đường biên giới trên bộ.
- tin tức khách quan, sinh động, sâu sắc về đường lối ngoại giao của Việt Nam trong công cuộc bảo vệ độc lập lãnh thổ, lãnh thổ quốc gia của Việt Nam.
- Biểu dương tập thể, thành viên, gương điển hình trong thực thi trách nhiệm bảo vệ độc lập lãnh thổ; sự quyết tử, góp sức của người chiến sỹ Hải quân, Cảnh sát biển, Bộ đội Biên phòng... đang ngày đêm canh gác ngoài biển khơi, vùng biên giới.
- Đề xuất ý tưởng, giải pháp có khoa học trong việc tuyên truyền đấu tranh bảo vệ độc lập lãnh thổ; về phát triển kinh tế tài chính biển, văn hóa biển, bảo vệ môi trường tự nhiên thiên nhiên biển Việt Nam, phát triển kinh tế tài chính khu vực biên giới...
Thể lệ, yêu cầu:
- Là nội dung bài viết thể loại phóng sự, ký sự, ghi chép, phản hồi, phản ánh, tường thuật, ghi nhanh...
- Tác phẩm tham dự cuộc thi (bài và ảnh; clip/video) chưa đăng, phát trên bất kỳ phương tiện đại chúng nào, kể cả trang thành viên.
- Các tác phẩm có liên quan đến tư liệu, tài liệu lịch sử..., tác giả phải gửi kèm nội dung bài viết hoặc trích nguồn, dẫn nguồn.
- Mỗi bài tham dự cuộc thi chỉ đăng 1 kỳ, không thật 1.700 chữ; bắt buộc có ít nhất 3 ảnh chụp nhân vật hoặc vấn đề liên quan tình tiết, nội dung bài báo. Ảnh gửi kèm theo bài, không dán ảnh vào bản thảo.
- Mỗi tác giả hoàn toàn có thể gửi nhiều tác phẩm tham dự cuộc thi.
Đối tượng tham gia:
Tất cả công dân Việt Nam đang sinh sống tại Việt Nam và nước ngoài, người nước ngoài đang sinh sống trên lãnh thổ Việt Nam đều được tham gia.
Thời gian:
- Nhận tác phẩm tham dự cuộc thi từ ngày 28-8-2022 đến hết ngày 15-5-2022. Lễ trao giải dự kiến trong tháng 6-2022.
- Tác phẩm tham dự cuộc thi gửi qua email: . Tác phẩm tham dự cuộc thi ghi rõ tên tác giả, bút danh, kèm địa chỉ, số điện thoại liên lạc, tài khoản ngân hàng nhà nước. Tác phẩm tham dự cuộc thi đăng báo được trả nhuận bút theo quy định của Báo Người Lao Động.
Cơ cấu phần thưởng:
- Giải nhất (1 giải): 50 triệu đồng.
- Giải nhì (1 giải): 30 triệu đồng.
- Giải ba (1 giải): 20 triệu đồng.
- Giải khuyến khích (2 giải): 10 triệu đồng/giải.
Bài và ảnh: Lê Thị Thu Thanh Tải thêm tài liệu liên quan đến nội dung bài viết Đảo Cồn Cỏ trong trận chiến tranh Việt Nam