Mẹo Kể lại 1 kỉ niệm đẹp dưới mái trường tiểu học - Lớp.VN

Mẹo Hướng dẫn Kể lại 1 kỉ niệm đẹp dưới mái trường tiểu học 2022

Bùi Thành Tài đang tìm kiếm từ khóa Kể lại 1 kỉ niệm đẹp dưới mái trường tiểu học được Cập Nhật vào lúc : 2022-09-18 11:22:33 . Với phương châm chia sẻ Kinh Nghiệm Hướng dẫn trong nội dung bài viết một cách Chi Tiết 2022. Nếu sau khi đọc Post vẫn ko hiểu thì hoàn toàn có thể lại phản hồi ở cuối bài để Tác giả lý giải và hướng dẫn lại nha.

Dàn ý & 12 bài văn mẫu lớp 5 hay nhất

Nội dung chính
    Cảm nghĩ của em khi sắp phải xa mái trường Tiểu họcCảm nghĩ của em khi sắp phải xa mái trường tiểu học - Mẫu 1Cảm nghĩ của em khi sắp phải xa mái trường tiểu học - Mẫu 2Cảm nghĩ của em khi sắp phải xa mái trường tiểu học - Mẫu 3Cảm nghĩ của em khi sắp phải xa mái trường tiểu học - Mẫu 4Cảm nghĩ của em khi sắp phải xa mái trường tiểu học - Mẫu 5Cảm nghĩ của em khi sắp phải xa mái trường tiểu học - Mẫu 6Cảm nghĩ của em khi sắp phải xa mái trường tiểu học - Mẫu 7Cảm nghĩ của em khi sắp phải xa mái trường tiểu học - Mẫu 8Cảm nghĩ của em khi sắp phải xa mái trường tiểu học - Mẫu 9Cảm nghĩ của em khi sắp phải xa mái trường tiểu học - Mẫu 10Cảm nghĩ của em khi sắp phải xa mái trường tiểu học - Mẫu 11Cảm nghĩ của em khi sắp phải xa mái trường tiểu học - Mẫu 12Video liên quan

Sau 5 năm gắn bó dưới mái trường Tiểu học, giờ phút chia tay sắp tới có biết bao kỷ niệm, bao ký ức ùa về. Với 12 bài Cảm nghĩ của em khi sắp phải xa mái trường Tiểu học trong nội dung bài viết dưới đây sẽ giúp những em nhanh gọn hoàn thiện bài văn của tớ.

Khi viết dạng đề này, những em cần bày tỏ tình cảm của tớ dành riêng cho mái trường, thầy cô, bạn bè. Vậy mời những em học viên lớp 5 cùng theo dõi nội dung bài viết dưới đây, rèn kỹ năng viết văn thật tốt, để ngày càng học tốt phân môn Tập làm văn lớp 5.

Cảm nghĩ của em khi sắp phải xa mái trường Tiểu học

I. Mở bài:

    Trình bày lí do mình sắp phải xa mái trường Tiểu học.

II. Thân bài:

- Kể về những kỉ niệm tôi đã có ở trường Tiểu học:

    Kỉ niệm về ngày đầu tiên đi học.Kỉ niệm với cô giáo chủ nhiệm.Kỉ niệm với những bạn học viên.

- Bày tỏ tình cảm của tớ dành riêng cho mái trường:

    Cảm giác thân thuộc, thân mật với ngôi trường.Bày tỏ tình cảm của tớ với cô giáo chủ nhiệm và những thầy cô khác trong trường.

III. Kết bài:

    Gửi lời cảm ơn sâu sắc đến những thầy cô.

Cảm nghĩ của em khi sắp phải xa mái trường tiểu học - Mẫu 1

Năm năm dưới mái trường này, em đã có rất nhiều kỉ niệm đẹp về bạn bè, thầy, cô và mái trường. Nhưng thời gian cứ trôi qua, sắp đến lúc em phải tạm biệt ngôi trường Lê Quý Đôn và bước sang một ngôi trường cấp hai mới.

Ngôi trường đã để lại cho em rất nhiều ấn tượng và kỉ niệm dấu yêu. Trường của em có một vẻ đẹp uy nghi, tráng lệ với những hàng cây xanh tốt tươi luôn nghênh đón em đến trường. Trường của em có rất nhiều thầy cô giáo dạy giỏi – những người dân đã có công rất lớn đối với chúng em. Các thầy cô giáo đã phải mất bao nhiêu công sức của con người để dạy dỗ chúng em thành người. Ở trường, em còn tồn tại rất nhiều những người dân bạn thân thiết, những người dân bạn luôn chia sẻ, tâm sự với em lúc buồn vui.

Sắp đến lúc chia tay rồi, nhưng dù mai này còn có đi đâu xa, em cũng không quên được mái trường Lê Quý Đôn. Kìa những quả bóng bay muôn sắc màu bay lên rất cao, chở theo những niềm mơ ước, như thay cho những lời chúc, lời tri ân, lời từ biệt thầy cô kính yêu và mái trường Tiểu học Lê Quý Đôn. Sẽ mãi mãi em không quên những khoảng chừng thời gian ngắn này!

Cảm nghĩ của em khi sắp phải xa mái trường tiểu học - Mẫu 2

Suốt mấy ngày hôm nay, em đang sống trong những ngày ở đầu cuối với tư cách là một học viên của ngôi trường tiểu học Kim Đồng yêu dấu. Bởi chỉ ít ngày nữa thôi, em sẽ phải rời xa nơi đây, để đến với một ngôi trường mới.

Trước thời khắc ấy, trong em có biết bao cảm xúc thật khó tả. Đầu tiên đó đó là vui sướng. Em đã học tập vất vả, trải qua những giờ thi căng thẳng mệt mỏi để được đỗ vào trường cấp 2 yêu mến. Giờ đây ước mơ đã thành hiện thực, nụ cười sướng vỡ òa trong trái tim em. Thế nhưng, nhiều phần hơn lại đó đó là nỗi buồn. Buồn vì phải xa mái trường, xa thầy cô, xa bạn bè đã gắn bó suốt năm năm qua. Từ khi khởi đầu, đã biết sẽ có ngày này, nhưng sao khi nó đang đến thật gần thì lại buồn đến thế.

Rồi đây, em sẽ không được học những giờ Toán với thầy Bình khó tính. Sẽ không được nghe cô Mi kể chuyện mỗi tuần. Và sẽ không được cùng những bạn đến lớp từ sớm để tưới cây, lau bảng. Mỗi chiều tan học, sẽ không được cùng những bạn lê la ở quán ăn vặt trước cổng trường. Tất cả, sẽ chỉ từ là kỉ niệm. Em sẽ nhớ lắm! Nhớ hàng ghế đá, cây cao che mưa chắn gió những giờ ra chơi. Nhớ sân trường rộng với những bồn hoa nhỏ rực rỡ sắc bông mười giờ. Nhờ những lá cờ đỏ sao vàng rực rỡ trên mái nhà. Nhờ mùa hoa phượng đỏ rực mỗi tháng tư. Và nhớ nhất, đó đó là những thầy cô luôn yêu thương, quan tâm em, cùng những người dân bạn luôn ở cạnh bên dù vui dù buồn.

Thế nhưng, em chắc như đinh sẽ nhớ và giữ mãi những kỉ niệm ấy. Em sẽ dành thời gian để trở về thăm trường, thăm thầy cô, bè bạn. Bởi tuy không hề được học cùng nhau nữa, thì giữa chúng em vẫn còn tình cảm chân thành khó phai mờ.

Cảm nghĩ của em khi sắp phải xa mái trường tiểu học - Mẫu 3

Chỉ còn qua ngày ngày hôm nay nữa thôi là em sẽ phải xa mái trường Tiểu học Sài Đồng yêu dấu – nơi đầu tiên đã đón em vào học cách đó năm năm. Buồn quá! Buồn vì sắp phải xa thầy cô, xa những kỉ niệm thân thương suốt năm năm học. Tất cả đang dần xa, dần xa, tiễn em lên ngôi trường mới: trường Trung học cơ sở. Song, có lẽ rằng những hình ảnh đẹp đẽ về mái trường này sẽ không bao giờ hoàn toàn có thể phai mờ trong tâm trí em.

Em bâng khuâng nhớ về ngày đầu tiên đi học, mẹ đưa em đến trường. Em dậy từ rất sớm, khoác chiếc cặp to trên đôi vai nhỏ nhắn, lòng vô cùng háo hức. Đến nơi rồi. Ngôi trường sao mà lớn thế! Người nào thì cũng lạ. May ra lác đác có vài đứa học cùng mẫu giáo là quen quen. Rụt rè, em nép mình đằng sau sống lưng mẹ. Cũng như em là mấy đứa học trò mới cũng kinh ngạc đứng bên người thân trong gia đình. Chỉ có những cậu con trai là bình tĩnh, lại còn nô đùa trên những dãy phòng học nữa chứ. Nhìn đám con trai ấy mà thấy thèm. “Ước gì tôi cũng là con trai nhỉ ?’’

Vào lớp 1, em được học cô Sáu. Cô Sáu là một cô giáo dạy giỏi , nghiêm khắc mà cũng rất dịu dàng êm ả và yêu học viên. Cô như mẹ em vậy. Và thế là từ đó trở đi, thế giới rộng lớn dần được mở ra trong trí óc non nớt của em. Cô đã giảng dạy cho em thật nhiều điều. Em biết đọc, biết viết, biết làm thơ, viết văn – điều mà em không thể làm được khi tham gia học ở mẫu giáo, chỉ biết vui thì cười, buồn thì khóc nhè làm nũng bố mẹ.

Nhớ lại những câu truyện đó, lòng em cứ xao xuyến mãi. Em giờ đã khác xưa nhiều . Em đã to hơn, đã sắp trở thành một cô học viên cấp 2. Sắp xa mái trường tiềm ẩn biết bao tình cảm về thuở nào học trò đầu tiên, em cảm thấy lưu luyến quá . Em sẽ chẳng còn được thấy cảnh những đám bạn khoác vai nhau, hò hét trên sân trường này. Sẽ chẳng còn được hoà mình vào những trận chiến xảy ra ở cái tuổi mới lớn trên sân trường này nữa. Lại còn cánh cổng trắng. Đó là nơi em vẫn đợi mẹ sau mỗi buổi học… Tất cả… tất cả… Em sắp phải nói lời chia tay.

Được lên lớp 6, phải xa thầy, xa cô, em muốn gửi đến thầy cô một lời ‘‘cảm ơn’’ và một lời ‘‘xin lỗi’’. Cảm ơn những thầy cô đã dạy cho chúng em những điều hay lẽ phải . Chúng em cũng xin lỗi thầy cô vì đã để những thầy cô nhắc nhở và buồn phiền. Nhưng thầy cô ơi, chúng em đâu có biết được sự vất vả của thầy cô. Cho đến khoảng chừng thời gian ngắn này, chúng em – những cô cậu học trò lớn tuổi nhất trong trường mới nhận ra điều đó có ý nghĩa thật đẹp biết bao.

‘‘Mái trường ơi, xin cho em được gửi lại một nỗi nhớ, một niềm yêu .Những bài giảng của mỗi thầy cô sẽ mãi là hành trang quan trọng trên đoạn đường học tập đang chờ đón em phía trước. Tạm biệt thầy cô, những em khối 1,2,3,4. Sẽ có một ngày em trở về nơi đây…’’

Cảm nghĩ của em khi sắp phải xa mái trường tiểu học - Mẫu 4

Bánh xe thời gian trôi thật nhanh làm thế nào. Thoáng cái, 5 năm đã trôi qua, giờ đây em đã sẵn sàng sẵn sàng phải rời xa mái trường tiểu học thân yêu. Đến giờ, những kí ức về ngày đầu tiên em đi học, ngày đầu tiên bước vào đây vẫn còn nguyên vẹn. Thế mà, giờ đây đã là anh chị cả trong trường, là tấm gương để những em bé noi theo.

Cảm xúc khi sắp ra phải chia tay ngôi trường vô cùng hỗn độn. Em suy nghĩ rất nhiều về thầy cô, bạn bè… Việc không được hội ngộ người thầy gắn bó cùng mình 5 năm học, khôn được nghe những bài giảng của thầy . Cảm giác ấy sao mà trống trải thế! Em vẫn còn nhớ những khoảnh khắc thầy cầm tay mình đưa từng nét chữ, ân cần chỉ bảo từng phép tính. Những ngày em ốm không đi học được, thầy qua tận nhà hỏi thăm, giảng bài cho em. Em cảm động không kìm được nước mắt ôm chầm lấy thầy, em nói nhớ thầy và những bạn quá,mong sớm khỏi để hoàn toàn có thể đến lớp. Thầy đã an ủi, động viên và kể những câu truyện làm em cười. Đến bao giờ, em mới hoàn toàn có thể tìm được một người thầy như vậy trong cuộc sống. Nhờ có thầy, mà em coi lớp học như nhà, thầy như cha, những bạn là anh em. Chúng ta yêu thương, đùm bọc nhau thực sự. Tình cảm tuy giản dị nhưng chân thành.

Còn những bạn, em nhớ nhất là những buổi hoạt động và sinh hoạt giải trí tập thể của lớp, đi tham quan hay tham gia văn nghệ của trường. Cả lớp cùng nhau thao tác, cùng vui chơi, đoàn kết vô cùng. Chi Đội lúc nào cùng giành giải xuất sắc, đó không thể là nỗ lực thành viên, đó là sức mạnh mẽ và tự tin của tinh thần đồng đội. Ở lớp, những giờ ra chơi cùng nhau nhảy dây, đá cầu, trốn tìm. Sao mà nhớ quá, còn bao lâu tất cả chúng ta được bên nhau như vậy nữa nhỉ? Nhanh quá, em vẫn còn muốn chơi với những bạn lâu hơn thế nữa, muốn cùng học với những bạn lâu hơn thế nữa.

Kết thúc kỳ học này, tất cả chúng ta sẽ chia tay, từng người một nơi. Có thể như mong ước, một vài người sẽ học cùng lớp 6, nhưng còn đại mái ấm gia đình của 5A1 của ta thì sẽ ra làm sao? Ôi, khoảnh khắc chia tay thật không đủ can đảm nghĩ đến. Trường lớp mới sẽ ra làm sao khi ta không hề những người dân bạn thân thiết. Nhớ phấn trắng, nhớ bảng đen, nhớ cả cái bàn và ghế, nhớ bút máy, mực tím. Nhớ tất cả mọi thứ, thật không thuận tiện và đơn giản. Giờ đây, em muốn khóc òa lên như ngày đầu đi học, như lúc mẹ buông tay em ra và bảo em hãy tự mình bước đi.

Còn một chút ít thời gian, em muốn mình nỗ lực để những ngày này thật vui vẻ cùng những bạn. Cùng mọi người làm ra những kỉ niệm thật khó quên, để sau này quay lại, mọi người vẫn cảm thấy niềm sung sướng.

Cảm nghĩ của em khi sắp phải xa mái trường tiểu học - Mẫu 5

Thời gian thấm thoát thoi đưa thật nhanh. Thế là năm năm học đã dần trôi qua. Tôi lại sắp phải xa mái trường. Càng đến những buổi học cuối, tôi lại càng thấy yêu ngôi trường này hơn vì mỗi góc sân, mỗi hàng cây đã gắn với tôi bao nhiêu kỉ niệm. Sáng nay, tôi đến trường sớm hơn mọi ngày để được ngắm cảnh trường được nhiều hơn nữa.

Ôi chao, cảnh trường thời điểm hiện nay mới tuyệt làm thế nào! Dù cho thời điểm hiện nay còn tương đối sớm. Bác mặt trời vừa tỉnh giấc, mắt đỏ như quả cầu lửa bẽn lẽn nấp sau lũy tre làng. Một dải sương mờ còn phảng phất trong vòm cây. Ấy thế mà bác cổng trưởng đã dậy từ lúc nào, dang tay đón chúng tôi vào lớp. Tôi lững thững một bước vào sân trường, trong lòng trào dâng một cảm xúc khó tả. Bất giác một làn gió thoảng qua, mang theo mừi hương của bồn hoa chúng như mời gọi tôi nói lời tạm biệt. Tôi bước lại gần nhìn những bông hoa hồn nhiên trước gió mà mà muốn tôi cũng khá được như những bông hoa đó. Tôi ngồi xuống gốc bàng ngước nhìn khung trời xanh mướt, trong đầu lại hiện về bao kỷ niệm. Cũng dưới gốc bàng này chúng tôi có bao nhiêu trò chơi lý thú.

Lúc này, bác mặt trời vẫn tươi cười, ban phát những tia nắng vàng tươi làm cho màn sương mỏng dính tanh vội vã chốn biệt chỉ để lại những hạt sương lộng lẫy còn đọng trên lá cây, ngọn cỏ. Cảnh trường thời điểm hiện nay hiện ra rõ mồn một, rực rỡ sắc màu. Bác phượng già như trở lại tuổi đôi mươi rực rỡ trong tấm áo đỏ rực cả một góc trời. Chỉ cần một làn gió nhẹ thoảng qua thì những cánh hoa dung dinh như muôn ngàn con bướm thắm vỗ cánh bay lên. Bên kia, bác bàng trông thật cườm tráng với tấm áo màu xanh mượt. Những ánh nắng xuyên qua kẽ lá thật tinh nghịch như đang chơi trò trốn tìm. Tất cả như không hề biết tôi đang sắp phải xa ngôi trường này. Tôi bước về đứng trước cửa lớp của tớ, ôi sao mà thân thương quá! Trước mắt tôi như hiện ra hai mươi tám khuôn mặt trìu mến thân thương của những bạn đang nói cười, đang say sưa học bài. Tôi như thấy giọng nói thân thương, ấm áp của cô. Tất cả như đang cạnh bên tôi. Lòng tôi xao xuyến, bâng khuâng quá. Tôi chỉ muốn tổ ấm 5B cùng người mẹ hiền yêu dấu này mãi mãi không rời xa. Ôi quang cảnh trường lúc đó thật tươi đẹp nhưng sao lòng tôi bỗng thấy trống trải. Tôi biết dù không thích nhưng cũng chỉ mai đây thôi, tôi phải xa tất cả những gì tôi đã gắn bó năm năm qua. Ước gì thời gian quay trở lại để tôi mãi là cô nàng kinh ngạc ngày nào.

Đã từ lâu, mái trường đã trở thành ngôi nhà thứ hai của tôi. Ở đó có thầy cô hiền như mẹ, bạn bè thân thiết như anh em. Dù biết rằng tôi phải chia tay nó song có lẽ rằng hình ảnh ngôi trường tiểu học thân thương cùng thầy cô với bạn bè sẽ mãi mãi in đậm trong tâm trí tôi

Cảm nghĩ của em khi sắp phải xa mái trường tiểu học - Mẫu 6

Ngôi trường đã gắn bó với em trong năm năm học vừa qua là ngôi trường mang tên trường Tiểu học Lê Hồng Phong. Hôm nay em đến trường sớm hơn mọi khu để thao tác làm trực nhật, nên có dịp quan sát vẻ đẹp của trường trước buổi học.

Khi em đến trường, hai cánh cửa to lớn được sơn màu xanh đã bị phai màu hé mở từ bao giờ. Lớp học, bàn và ghế, những người dân bạn thân quen của tuổi học trò như âm thầm và lặng lẽ chờ đón chúng em.

Bầu trời ngày hôm nay thật đẹp, tiết trời se se lạnh. Đứng trên tầng cao quan sát em thấy ngôi trường khang trang, sạch sẽ. Trường có ba dãy gồm có hai dãy lớp học và một dãy là văn phòng giáo viên. Các dãy lớp học nằm san sát nhau, mỗi lớp có bốn hiên chạy cửa số và một cửa ra vào. Nhìn vào trong lớp học, bàn và ghế sạch sẽ, ngay ngắn. Đặc biệt mỗi lớp học đều có ảnh Bác Hồ, 5 điều Bác Hồ dạy thiếu niên nhi đồng và nội quy lớp học để cho chúng em không được quên những nội quy của nhà trường. Khu văn phòng nằm ở giữa, đối diện là vười sinh thái với những cây hoa tạo nên một vẻ đẹp thanh bình. Nơi đây là nơi những thầy cô giáo thao tác và họp. Bên cạnh đó là phòng Ban giám hiệu và đi vài bước nữa là thư viện của trường, ở đó có rất nhiều sách cho chúng em đọc và tìm hiểu về những điều có ích, lý thú. Nơi giúp em vui chơi vui chơi sau những giờ học căng thẳng mệt mỏi là sân trường. Sân trường được làm bằng xi măng rất đẹp. Chính giữa là cột cờ chừng 10m với lá cờ đỏ sao vàng tung bay trước gió.

Rồi những bạn đến trường ngày một đông, phút yên tĩnh của buổi sớm bỗng mất dần đi. Quang cảnh trường trở nên sinh động, đông vui bởi những tiếng nói cười của tuổi học trò chúng em. Trên cành cây, những chú chim hót líu lo vang. Bỗng Tùng! Tùng! Tùng! Ba hồi trống vang lên, không khí như rung mình lay động. Các bạn vội vàng xếp hang vào lớp. Một buổi học mới khởi đầu. Lúc này sân trường trở nên vắng lặng, đâu đó chỉ từ tiếng gió thổi, tiếng chim lích chích trong tán lá phượng.

Em rất thích ngôi trường của em, nơi đã để lại cho em nhiều kỉ niệm của trong năm tháng học trò, tình cảm đối với thầy cô, bạn bè. Mai đây dù có đi đâu xa em vẫn nhớ mãi ngôi trường Tiểu học Lê Hồng Phong thân thương này.

Cảm nghĩ của em khi sắp phải xa mái trường tiểu học - Mẫu 7

Ngôi trường của em đó đó là trường THCS Phương Mai. Cái tên của ngôi trường cũng thật giản dị, nó trùng tân với phường Phương Mai nơi em ở. Ngôi trường nằm khuất trong những khu tập thể của phường Phương Mai.

Đi từ xa, em đã nhìn thấy cánh cổng trường sơn màu xanh. Cánh cổng luôn rộng mở đón học viên chúng em đến trường. Nhưng phải là những bạn học viên đi học đúng giờ cơ, còn những bạn học viên đi học muộn là phải đứng ngoài cổng. Những lúc ấy, cánh cổng thật nghiêm khắc, đóng kín và im lìm như những pho tượng đá. Chính vì vậy nên chúng em luôn nỗ lực đi học đúng giờ, chẳng bạn nào muốn đi học muộn vì ai cũng sợ phải đứng ngoài, bị bác bảo vệ ghi tên và bị phê bình mỗi sáng thứ hai hàng tuần. Sân trường của em hình chữ nhật, rất nhỏ và hẹp. Cứ mỗi sáng thứ hai đầu tuần, đến giờ chào cờ, chúng em xếp hàng rất vất vả, lớp nọ nối sát lớp kia, cả sân trường chật kín, chẳng còn chỗ hở nào. Nhưng cũng chưa vất vả bằng những giờ thể dục, chúng em tập mà không thể duỗi tay ra thoải mái vì sẽ chạm vào nhau. Chính vì thế nên trường em có bài tập thể dục riêng, khác với những trường khác. Học sinh chúng em vốn quen với điều kiện của ngôi trường nên chẳng ai phàn nàn điều gì. Những cây bàng, cây phượng vẫn tỏa bóng mát che chở chúng em khỏi cái nắng chang chang của ngày hè. Trường em còn tồn tại cả khu vườn sinh thái để phục vụ cho bộ môn sinh học.

Nhìn sâu vào trong là hai dãy nhà tầng tường quét vôi vàng sáng sủa. Trường em phân thành khu A và khu B. Khu A thì tầng một là phòng hội đồng và phòng bgH. Tầng hai là phòng máy. Phòng máy có những máy móc tân tiến, phục vụ cho chúng em những giờ học trên máy đầy lý thú. Bên cạnh phòng máy là phòng vi tính và thư viện. Những tiết trống, hãy những giờ nghỉ, chúng em thường lên thư viện đọc sách, báo và truyện. Khu B là những phòng học được trang bị đầy đủ quạt và đèn chiếu sáng. Phòng học của trường em rất đẹp. Chúng em còn treo tranh và bảng hoa điểm tốt để thi đua học tập. Phòng học nào thì cũng luôn có thể có anh và có khẩu hiệu "Thi đua dạy tốt, học tốt", "5 điều bác Hồ dạy" và "Tiên học lễ hậu học văn".

Trường em tuy nhỏ bé, nhưng luôn đứng vị trí số 1 phong trào thi đua "dạy tốt học tốt' của quận. Chúng em luôn luôn được những thầy cô quan tâm, dạy bảo. Các thầy cô rất nhiệt tình, hết lòng vì học viên, luôn nỗ lực tạo điều kiện tốt nhất cho chúng em học tập.

Sau này, dù có xa mái trường Phương Mai thân yêu nhưng em vẫn luôn nhớ mãi mái trường này. Nơi đây, em đã học tập, vui chơi và lớn lên trong sự dìu dắt, chỉ bảo của thầy cô và bạn bè.

Cảm nghĩ của em khi sắp phải xa mái trường tiểu học - Mẫu 8

Năm nay tôi đã học lớp 5! Đây là năm kết thúc quá trình tôi học ở Tiểu học, là năm tôi phải chia tay cô và những bạn cùng lớp. Ngày xa trường, trong tôi có rất nhiều cảm xúc.

5 năm học là thời gian khởi đầu cho quá trình học tập của đời người, với tôi cũng vậy. Nhưng 5 năm là khoảng chừng thời gian để tôi nhớ từng khuôn mặt của thầy cô tôi, bạn bè tôi. Hiểu được tính cách của những người dân bạn thân thiết, biết phương pháp nhường nhịn và yêu thương nhau. 5 năm cũng là khoảng chừng thời gian để tôi ghi lại biết bao nhiêu kỷ niệm. Tôi không quên lần đi học muốn, không xin phép cô lại trốn vào lớp, không quên lần vì muốn điểm cao mà tranh nhau thước kẻ với bạn cùng bàn làm bạn ấy òa khóc và rồi tôi cũng khóc theo. Tôi cũng không quên được những bạn đến thăm khi tôi bị ốm… Biết bao nhiêu kỷ niệm kéo tôi lại khi tôi nghĩ tới việc phải xa ngôi trường này!

Ngày xa trường, cô chủ nhiệm dặn chúng tôi phải yêu thương, đoàn kết và luôn nhớ về nhau. Chúng tôi bồi hồi xúc động, có những giọt nước mắt đã rơi, có những bạn không kìm được cảm xúc òa lên nức nở. Bọn con trai chúng tôi thì nghẹn ngào nơi cổ họng nhưng đứa nào thì cũng mang trong mình lòng quyết tâm sẽ nỗ lực để không phụ lòng mong đợi của cô.

Nghĩ đến việc phải chia tay, có lẽ rằng ai cũng buồn như tôi vậy! Có bạn sẽ được gặp nhau ở ngôi trường mới, có bạn theo mái ấm gia đình đi học xa, có bạn được học ở trường chuyên, bấy nhiêu đấy thôi, đủ để tôi luyến tiếc, đủ để tôi níu kéo tất cả, mong ước mọi người không phải xa nhau, cũng mong ước luôn nhận được sự chỉ bảo ân tình như người mẹ của cô chủ nhiệm.

Nhưng chia tay, ở đầu cuối chưa phải là mang lại nỗi buồn, mà chia tay để chúng tôi bước sang một môi trường tự nhiên thiên nhiên học tập mới, chúng tôi còn hội ngộ nhau và còn cùng nhau nỗ lực. Chia tay, cũng đó đó là lúc chúng tôi hoàn thành xong một cấp học. Và có lẽ rằng sự chuyển cấp đem lại nụ cười cho bố mẹ, thầy cô. Nên đúng như cô chủ nhiệm nói: Các em phải vui lên, vì ngày mai những em còn cùng nhau đồng hành mà.

Sau biết bao cảm xúc, chúng tôi trở nên chững chạc hơn. Chưa lúc nào tôi thấy tình thầy- trò, bạn bè lại tha thiết đến như vậy! Chúng tôi chia tay nhau ngày hôm nay để cùng hướng tới một tương lai, để gần đến với ước mơ của tớ. Vì vậy, tôi và những bạn quý trọng những tháng ngày được học tập cùng nhau và cũng tiếp tục quý trọng những khoảng chừng thời gian phía trước.

Cảm nghĩ của em khi sắp phải xa mái trường tiểu học - Mẫu 9

Còn nốt mấy tháng nữa là tôi phải xa mái trường cấp một thân yêu rồi, chẳng ai nhắc tới nhưng tại sao bỗng dưng cảnh tượng chia tay làm cho tôi buồn bã đến thế. Tôi không thể kìm nén được cảm xúc của tớ khi nghĩ đến cảnh phải xa mái trường năm năm trời gắn bó, xa thầy cô thân yêu, xa bạn bè lên cấp hai mỗi đứa một lựa chọn, một trường rất khác nhau. Thế là không thể học cùng nhau nữa rồi.

Xa trường là xa thầy cô yêu dấu, những ngày tháng học tập mới thấy được những tình cảm mà thầy cô đã dành riêng cho tôi. Cấp một là đoạn đường học đầu tiên của mỗi con người, khi đó là lúc tất cả chúng ta đang chập chững bước vào cuộc sống và điều cốt yếu là một người hướng dẫn cho ta xác định hướng đi đúng hướng. Cấp một không riêng gì có là học đầu tiên mà còn là một học làm người. chính vì thế những người dân lái đò là một hướng dẫn viên du lịch đưa ta đi đúng hướng để phát triển hoàn thành xong con người. Thầy cô dạy tôi luôn đem đến cho tôi những cảm xúc rất khác nhau, môi một thầy một cô đều có một tác phong để ta học tập. thầy cô không riêng gì có đem lại tri thức mà còn đem lại những bài học kinh nghiệm tay nghề quý giá của môi trường tự nhiên thiên nhiên sống đời thường này. Nghĩ đến khi phải chia tay những người dân cha người mẹ thứ hai của tớ tôi thấy buồn vô hạn. Rồi mai này khi tôi đi học cấp hai tôi còn tồn tại thời gian để về trường thăm thầy cô nữa không, rồi khi lớn lên rồi thầy cô chuyển trường thì tôi biết làm thế nào đây. Nhớ nhất là những thầy cô chủ nhiệm, họ luôn là những người dân đưa thành viên tôi và lớp đi lên phát triển. nếu phải xa thầy cô tôi như mất đi một phần nào đó trong môi trường tự nhiên thiên nhiên sống đời thường dẫu biết rằng còn tồn tại nhiều thầy cô khác nhưng thầy cô nơi đây là những thầy cô đầu đời của cuộc sống mỗi con người vì thế tôi thấy luyến tiếc lắm khi chia tay.

Xa trường tôi nhớ bạn bè tôi nhiều lắm, những giờ học trên lớp với những cánh tay nhỏ nhắn phát biểu xây dựng bài, những lúc không hiểu bài nhờ người bạn của tớ để giảng hộ. có câu nói “ học thầy không tày học bạn” thật không sai. Bạn không riêng gì có là nơi để ta học tập mà còn để ta chia sẻ những buồn vui trong môi trường tự nhiên thiên nhiên sống đời thường. Khi buồn khi vui đều hoàn toàn có thể chia sẻ với bạn của tớ, những giờ ra chơi thật vui vẻ. chúng tôi hoặc ngồi buôn chuyện với nhau về những chuyện xảy ra xung quanh môi trường tự nhiên thiên nhiên sống đời thường những suy nghĩ ngây ngô những nụ cười hồn nhiên của chúng tôi như xóa tan đi tiết học mệt mỏi và khởi đầu với môn tiết học mới. Thế mà giờ đã phải chia tay nhìn mặt đứa nào thì cũng đáng yêu thế ngày thường có những lúc nói xấu nhau cãi cự nhau thế nhưng sao giờ đây nhìn thấy ai trong lớp cũng yêu đến thế, không thích rời đến thế. Cả cái cậu bạn ngày nào suốt ngày chê tôi,dọa sâu tôi, đùa tôi để cho tất cả lớp trêu đáng ghét như vậy mà giờ đây khi sắp phải xa cậu ta tôi lại thấy không thích đuổi đánh cậu ta nữa.

Xa trường tôi đâu chỉ nhớ con người mà tôi còn nhớ những đồ vật , cảnh vật của trường, nhớ từng tiết học, từng buổi sinh hoạt ngoại khóa, giờ chào cờ đầu tuần thứ hai, rồi buổi lao động của những đứa như tôi lấm lem, bê bết đất. tôi thẫn thờ một mình đi qua những hiên chạy đầy nắng đưa mắt nhìn lại từng vách tường góc lớp thân quen. Dãy nhà ba tầng cao vời vợi so với cái tầm nhìn của tôi, tôi biết mai này lớn lên còn rất nhiều thứ để còn to hơn dãy nhà này nữa và môi trường tự nhiên thiên nhiên sống đời thường đến thời gian trôi đi sẽ để lại những kỉ niệm khó phai trong lòng người, và đây đó đó là cuộc chia tay đầu tiên ra mắt trong cuộc sống học viên của tôi. Mấy dãy ghế đá ngoài sân kia là nơi chúng tôi hay ngồi tán phét nói những chuyện trên trời dưới bể và nhận xét một cách vội vàng những hiện tượng kỳ lạ ấy. cũng luôn có thể có khi là ngồi đợi bạn thân tan học ra về. đồng thời nó cũng là nơi để cho chúng tôi ăn quà vặt trong giờ ra chơi. Nào là bim bim nào là kem, kẹo mút ôi những món quà vặt ấy chúng tôi phải xin mãi hay tích góp tiền mới có mà ăn. Những rặng cây cao rì rào trước gió. Tôi muốn ở lại đây với chúng chơi trên những bóng mát của chúng mãi thôi.

Tạm biệt nhé những kỉ niệm dấu yêu thời gian dần trôi đi và tôi sợ một ngày nào đó khi về lại mái trường này thầy cô dậy tôi sẽ không hề ở nơi đây nữa, những hàng cây kia liệu có còn đứng ở đó không. Về đến trường liệu rằng còn ai nhận ra tôi nữa. Ôi mái trường mến yêu này tôi yêu bạn đến mức không thể nào bước chân đi. Nhưng môi trường tự nhiên thiên nhiên sống đời thường phát triển và tôi không thể nào tránh khỏi quy luật ấy.

Cảm nghĩ của em khi sắp phải xa mái trường tiểu học - Mẫu 10

Tiếng ve râm ran khắp sân trường báo hiệu một ngày hè đã đến. Có lẽ, ngày hè được những bạn học viên yêu thích và mong đợi nhất vì đó là mùa học viên được nghỉ ngơi sau một năm học đầy căng thẳng mệt mỏi. Mùa hè năm nay cũng luôn có thể có hoa phượng đỏ, bằng lăng tím và cả tiếng ve kêu như mọi năm nhưng em lại cảm thấy luyến tiếc vì sắp phải rời xa mái trường Tiểu học yêu dấu này.

Nhớ ngày nào em còn kinh ngạc bước chân vào lớp 1 với sự run sợ khi xung quanh có rất nhiều người. Sáng hôm ấy, mẹ đưa em đến trường gặp cô giáo chủ nhiệm và ngồi đợi ở hàng ghế dành riêng cho phụ huynh. Cảm giác không còn mẹ cạnh bên khiến em òa khóc. Thấy vậy, cô Hiền chủ nhiệm liền đến dỗ dành và an ủi em rằng: "Đã có cô ở đây rồi, em đừng lo". Nhờ sự vỗ về của cô mà em đã ngừng khóc và yên tâm hơn. Đó là kỉ niệm về ngày đầu tiên đi học mà em không quên được.

Mới đó mà đã đến ngày hè ở đầu cuối ở trường Tiểu học rồi. Năm năm trôi qua là năm năm chúng em lớn lên dưới sự dạy dỗ, chỉ bảo của những thầy cô. Cô Hiền như người mẹ hiền theo sát chúng em từ năm lớp 1 đến năm lớp 5. Cô nhiệt tình trong giảng dạy và luôn quan tâm đến học viên của tớ. Chúng em đã có rất nhiều kỉ niệm với cô. Còn nhớ hôm sinh nhật cô, cả lớp đã dành tặng cô bài hát "Happy birthday" khiến cô vô cùng xúc động.

Nhớ về mái trường Tiểu học, chúng em không riêng gì có nhớ về cô giáo chủ nhiệm tâm huyết với nghề mà còn nhớ về thầy Hải dạy Mĩ thuật rất vui tính, nhớ về cô Hòa dạy m nhạc với giọng hát vô cùng ấm áp và nhớ về những thầy cô khác trong trường. Nhớ về nơi đây là nhớ về bác bảo vệ điềm đạm, cô lao công cần mẫn. Nhớ cả đám bạn bè hay chơi trò nhảy dây, trốn tìm. Nhớ những lần những bạn đuổi nhau chạy khắp cả sân trường, nhớ những cuộc nói chuyện ngoài hiên chạy lớp học hay những giờ ra chơi đi nhặt cánh phượng rơi xếp thành hình con bướm. Tất cả những điều đó giờ đây chỉ từ là kỉ niệm - kỉ niệm khó phai mờ trong cuộc sống học viên.

Mới ngày nào em còn cảm thấy ngôi trường này xa lạ với ba dãy nhà hai tầng quét vôi màu vàng vậy mà giờ đây lại cảm thấy vô cùng thân thuộc. Các thầy cô ở đây rất thân thiện, bạn bè luôn đoàn kết, giúp sức lẫn nhau như một mái ấm gia đình. Chỉ thuở nào gian ngắn nữa thôi, em phải tạm biệt ngôi trường thân yêu này rồi. Sẽ nhớ biết mấy những buổi học có giọng nói ấm áp của cô Hiền chủ nhiệm. Sẽ nhớ biết mấy những cuộc thi văn nghệ, thể thao do nhà trường tổ chức. Dưới mái trường này, những thầy cô đã dạy cho chúng em những bài học kinh nghiệm tay nghề về sự lễ phép, sự biết ơn,...

Em xin gửi lời cảm ơn chân thành nhất đến những người dân cha, người mẹ thứ hai của em vì đã luôn hết lòng dạy dỗ chúng em. Dù sắp phải tạm biệt ngôi trường này để lên cấp Trung học cơ sở nhưng em sẽ không quên những kỉ niệm đã có với thầy cô và bạn bè ở nơi đây!

Cảm nghĩ của em khi sắp phải xa mái trường tiểu học - Mẫu 11

Thời gian trôi đi nhanh thật đấy, mới ngày nào đó em còn kinh ngạc nép sau sống lưng mẹ đi dự lễ khai giảng năm học mới hồi lớp 1; vậy mà giờ đây em sắp phải nói lời tạm biệt mới mái trường này rồi.

Năm năm trôi qua, rất nhiều kỉ niệm buồn vui lẫn lộn với bạn bè, thầy cô dưới mái trường này. Chúng em không thể đếm được bước chân của thời gian đang trôi, và sợ rằng đến một ngày nào đó chúng em không hề được học ở đây nữa, không được nghe tiếng cô giảng bài, không được nghịch mấy trò mà chỉ có học viên tiểu học mới làm nữa.

Khi tiếng ve sắp kêu, mùa hoa phượng nở rực rỡ, bác trống trường nằm im lìm một góc là lúc chúng em phải nói lời tạm biệt với tất cả. Sau khi bước ra khỏi cánh cổng trường ấy, em sẽ bước sang một môi trường tự nhiên thiên nhiên học tập mới. Nhưng em không nỡ chia tay, không nỡ xa mọi thứ, vì nó đã quá thân mật và thân thuộc suốt 5 năm qua.

Mọi thứ kỉ niệm cứ chực trào ra không thể kìm nén được. Em nhớ cách đó 5 năm, cũng vào ngày thu, bạn nào thì cũng kinh ngạc, nhút nhát, khúm núm ngồi một góc lắng nghe tiếng cô giáo hiệu trưởng phát biểu lễ khai giảng. Khi ấy chúng em bước vào lớp 1, và khi đó, mọi thứ quá xa lạ. Còn giờ đây, khi tất cả đã trở nên thân thiết là lúc chúng em không thể ở lại đây được nữa.

Em sẽ rất nhớ những lần trốn học đi chơi bị cô giáo phạt đứng góc bảng bê chậu nước to đùng. Nhớ những khoảnh khắc cùng lũ bạn leo lên cây phượng hái hoa cho những bạn gái. Nhớ tiếng cô giáo giảng bài còn văng vẳng đâu đây nhưng ngày mai em không hề được nghe nữa. Nhớ những ngày hè trước đây, chia tay còn hội ngộ nhau nơi đây. Nhưng sau ngày hè này chúng em hoàn toàn có thể sẽ hội ngộ nhau nhưng là một nơi khác, một môi trường tự nhiên thiên nhiên học tập khác.

Có lẽ bạn nào thì cũng luôn có thể có cùng tâm trạng với em trước khi sắp phải nói lời tạm biệt đối với nơi này. Sang môi trường tự nhiên thiên nhiên mới, em sẽ phải nỗ lực rất nhiều, học tập nhiều hơn nữa thế nữa. Có thời cơ em sẽ trở lại thăm ngôi trường đã trang bị cho em rất nhiều kiến thức và kỹ năng, cho em hiểu thế nào là tình bạn, tình thầy trò. Em sẽ luôn khắc ghi những kỉ niệm êm đẹp đó. Mãi nhớ.

Cảm nghĩ của em khi sắp phải xa mái trường tiểu học - Mẫu 12

Thời gian thấm thoắt thoi đưa. Thế là đã 5 năm rồi. Con vẫn nhớ như in, cũng những ngày hè như vậy này, lần đầu tiên con được mẹ đưa đến trường Tiểu học........, vào lớp học dành riêng cho những học viên vừa tốt nghiệp mẫu giáo. Con đã ấn tượng ngay với sân trường rộng và thư viện thật nhiều sách. Chúng con rụt rè, ngơ ngác trong ngày khai giảng đầu tiên giữa ngôi trường rộng lớn, xa lạ. Nhưng cũng chính ngày đầu tiên đó, ánh mắt trìu mến, thân thương của những thầy những cô làm cho con cảm thấy thân mật, tự tin. Miệt mài bao tháng ngày, thầy cô đã dìu dắt chúng con qua từng trở ngại vất vả, từng thử thách. Thầy cô đã cầm tay chúng con, uốn từng nét chữ nắn nót đầu đời. Lời thầy giảng dễ hiểu, giọng cô đọc ấm áp. Rồi những lần chúng con bị điểm kém, những lần chúng con nô đùa, nghịch dại khiến thầy cô phải phiền lòng, thầy cô vẫn luôn nhẹ nhàng cổ vũ, động viên. Chúng con cảm nhận được từng ngày, trong từng bài giảng của thầy cô, không riêng gì có là kiến thức và kỹ năng, mà là sự việc tận tụy, hết lòng vì học viên thân yêu. Những phần thưởng và những thành tích mà chúng con đạt được, trên hết là công sức của con người, là tấm lòng của những thầy những cô. Từ những con chữ đầu tiên thầy cô truyền dạy, giờ đây chúng con đã có một hành trang kiến thức và kỹ năng, tự tin bước tiếp đoạn đường dài. Chúng con trân trọng cảm ơn và tri ân những thầy những cô! Lúc này, mỗi giây mỗi phút trôi qua, con đều muốn níu giữ. Năm năm học, mái trường........ đã trở nên thân thương quá đỗi, chúng con đã có biết bao kỉ niệm ở nơi đây.

Thầy cô ơi! Chúng con phải xa thầy cô thật sao? Hành trang của chúng con khi bước vào trường cấp hai và trên những đoạn đường đời, sẽ là hình ảnh thân thương của những thầy cô giáo. Chúng con sẽ nhớ lắm cái xoa đầu của thầy, nhớ giọng nói trìu mến của cô. Chúng con sẽ nhớ lắm bóng hình thầy cô trên bục giảng. Chúng con quên sao được những lễ khai giảng rộn ràng, náo nức, những hoạt động và sinh hoạt giải trí ngoại khóa lý thú, hứng khởi. Chúng con quên sao được những tiếng cười, những giọt nước mắt, của bạn bè, thầy cô… Chúng con nhớ lắm, không thể nào quên…

Các bạn học viên ơi! Có bao điều mới lạ và thú vị vẫn đang chờ chúng mình ở phía trước. Nhưng chúng mình sẽ luôn có trong tim hình ảnh thân thương của những thầy cô và trong năm tháng đầu tiên của quãng đời học viên ở Trường Tiểu học Lê Quý Đôn yêu quý, phải không những bạn?

Chúng con cũng xin gửi lời tri ân tới những bậc phụ huynh, bằng yêu thương và tin tưởng, đã dành riêng cho chúng con những gì tốt đẹp nhất!

Khi hoa phượng nở
Ve kêu râm ran
Tiếng trống vang lên
Năm học kết thúc.
Ngày đầu vào lớp
Lạ lẫm, ngỡ ngàng
Giờ lại xốn xang
Xa thầy, xa bạn.
Khi vào trường mới
Con sẽ không quên
Những bài toán hay
Những con chữ đẹp
Nhớ mãi dáng thầy
Nhớ mãi lời cô
Bao kỷ niệm đẹp
Một thời ấu thơ!

Con kính chúc những thầy cô ở lại mạnh khỏe, vững tay chèo lái con thuyền đến những bến bờ tri thức, chúc những em học viên khối 1, 2, 3, 4 chăm ngoan, học giỏi, làm rạng danh ngôi trường mang tên nhà bác học hiền tài.

Tải thêm tài liệu liên quan đến nội dung bài viết Kể lại 1 kỉ niệm đẹp dưới mái trường tiểu học

Video Kể lại 1 kỉ niệm đẹp dưới mái trường tiểu học ?

Bạn vừa Read tài liệu Với Một số hướng dẫn một cách rõ ràng hơn về Clip Kể lại 1 kỉ niệm đẹp dưới mái trường tiểu học tiên tiến nhất

Share Link Cập nhật Kể lại 1 kỉ niệm đẹp dưới mái trường tiểu học miễn phí

Người Hùng đang tìm một số trong những Chia SẻLink Tải Kể lại 1 kỉ niệm đẹp dưới mái trường tiểu học Free.

Hỏi đáp thắc mắc về Kể lại 1 kỉ niệm đẹp dưới mái trường tiểu học

Nếu sau khi đọc nội dung bài viết Kể lại 1 kỉ niệm đẹp dưới mái trường tiểu học vẫn chưa hiểu thì hoàn toàn có thể lại Comments ở cuối bài để Tác giả lý giải và hướng dẫn lại nha #Kể #lại #kỉ #niệm #đẹp #dưới #mái #trường #tiểu #học - 2022-09-18 11:22:33
إرسال تعليق (0)
أحدث أقدم